Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 701 : Tiểu ma tinh

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Trở lại kinh thành, không cần phải kề kề hầu hạ cạnh hoàng đế nữa. Thẩm Mặc về đến nhà, phu thê cửu biệt cuối cùng đoàn tụ, phụ tử cách biệt gặp lại, tự nhiên muốn an hưởng một đoạn thiên luân chi nhạc. Vừa lúc vượt qua giữa mùa hè nóng bức, Thẩm Mặc quyết định chủ ý không ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà quấn lấy vợ con, cũng có một niềm lạc thú khác. . .



Sáng sớm trời còn chưa sáng thì y đã thức dậy, đi ra khu vườn hoa cỏ trong sân nhà mình mà cất công gây trồng. Mấy năm nay Thẩm Mặc càng lúc càng trở lại con người thật, không chỉ uống trà thô, ăn cơm nhạt, ăn mặc hằng ngày ngoại trừ quan phục thì cũng chỉ áo đơn bốn bộ, đủ thay đổi tắm rửa chứ không mua thêm. Hơn nữa càng thích mình tự tay trồng rau dưỡng hoa. . .Trong sân vườn y tự tay mắc một cái giàn trồng đậu, trong tiết Cốc vũ gieo trồng một vài dây mướp hoặc đậu cô-ve, sau mấy lần tưới nước lá dây leo đã xanh um, bò đầy giá, che cả sân vườn, ngăn lại ánh sáng mặt trời cay độc, làm cho trong viện mát mẻ hơn bên ngoài nhiều, không phải là lều mà còn hơn cả lều che nắng.



Khi Thẩm Mặc trở về thì chính là mùa hoa tàn quả chín, trên giàn xanh rờn đã lủng lẳng rất nhiều quả mướp, đậu cô-ve, còn có dưa chuột, hồ lô với lông tơ trắng tinh, khiến người nhìn mà tâm sinh thỏa mãn. Sáng sớm mỗi ngày, chuyện thứ nhất mà y làm chính là cầm rổ đi một vóng dưới giàn dưa, lại đi một vòng quanh tiểu viện tử mình dựng, sau đó đem về nhà một rổ đựng trái cây còn mang theo sương sớm giao cho Nhu Nương, đó là cái ăn chủ yếu cho cả nhà ngày hôm nay. . .



Bởi vì mùa hè nóng bức, khẩu vị của mọi người đều không tốt, ăn ít cơm, dùng phương ngôn Bắc Kinh gọi là Trệ hạ. Trong ngày Phục thiên, bách tính kinh thành đầu tiên không mua tôm cá thuỷ sản ăn, thứ hai không ăn nhiều thịt, thứ ba không ăn đậu hũ, bởi vì những thứ này rất nhanh bị hư, không dễ bảo quản, dù có hầm băng thì các loại thịt cá cũng không giữ được, cho nên vì suy nghĩ cho sức khỏe cả nhà thì phải cố gắng ăn uống thanh đạm.



Vậy thì ăn cái gì đây? Chính là những rau dưa này thôi, dưa chuột, cà, đậu, bí đao, cải thìa, cộng thêm rau trộn mà Thẩm Mặc thích ăn nhất. Bởi vì Bắc Kinh có một thứ rất tốt, niên đại này tại địa phương khác chưa từng thấy, đó chính là tương vừng. Đây là một bảo bối đấy. Rau trộn với dưa leo hay bánh phở thì đều không thể thiếu nó, ngay cả mì phở trong nhà bếp làm vào mùa hè đều thích rắc chút tương vừng vào, chưng chút tương vừng, trang trí chút muối tiêu thì phải nói là tuyệt.



Dùng qua bữa điểm tâm ngon miệng hợp lòng người, Thẩm Mặc đưa ánh mắt tiễn Nhược Hạm đến phòng thu chi bận rộn, Nhu Nương thì đưa tụi nhỏ đến học đường. Đợi tất cả mọi người đi rồi, y chạy ra khu vườn nhỏ của mình, bắt sâu làm cỏ, sới đất bón phân, đợi chăm sóc cho vườn rau tốt rồi, y tản bộ đi về sân vườn, pha cho mình một bình trà. . . Thẩm Mặc chưa bao giờ theo đuổi cái tinh mỹ của trà cụ, chỉ chú trọng đến màu sắc và hương là trà. Uống cũng không phải là danh phẩm, chỉ cần là chè xuân tiểu diệp trà là tốt rồi. Sau khi đã đượm hương lại ngồi trên chiếc ghế trúc dưới cái giàn mắt cao thong thả thưởng thức. Đó thực sự là nhuận cổ họng, xua buồn bực, tỏa mồ hôi, chuyện bình sinh bất bình đều tan theo lỗ chân lông. Chỉ cảm thấy hai nách như có gió mát thổi qua, không cần quạt mà cái nóng trên người cũng biến mất, chỉ cần chốc lát là cả người đã trở nên mát mẻ.



Thẩm Mặc thích ý uống trà, hai chân khoát lên ghế, lẩm nhẩm đọc cuốn sách giải trí trong tay, cũng không phải đại học trung dung, cũng không phải văn chương đạo đức, mà là các loại sách giải trí như [Di Chí Gian], [Mộng Khê Bút Đàm], đó gọi là một người tâm không lo lắng, thản nhiên tự đắc, thật giống như Thử địa tại thành như tại dã, cá nhân phi phật diệc phi tiên mà cổ nhân nói. . .



Cũng không biết qua bao lâu, y úp sách lên mặt ngủ mất. Khi nghe được có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Thẩm Mặc mới ngẩng đầu dậy, cuốn sách tuột xuống, không để ý nhặt sách lên mà hướng về người đến cười nói:

- Phu nhân, đến giờ cơm trưa rồi hả?



~~



Người đến chính là Nhược Hạm, nàng trên bận Thúy yên sam màu bích lục, dưới mặc bách điệp quần màu cỏ xanh tán hoa, càng tôn thêm bờ vai tròn lẵn, vòng eo thon như bó, làn da như mỡ đặc người như u lan. . .Nàng là người rất biết cách mặc trang phục, đồ trang sức cũng chỉ một châu một thúy một kim một ngọc, chỉ lưa thưa mà cũng có đủ ý họa, Ăn mặc cũng theo hợp theo mùa, xuân phục hợp thiến, hạ phục hợp sảng, thu phục hợp nhã, đông phục hợp diễm, gặp khách hợp trang phục, đi xa hợp đạm phục, hoa hạ hợp tố phục, đối tuyết hợp lệ phục, đủ loại trang phục tinh nhã, có thể bày đầy cả gian nhà.



Cách sống của hai phu thê này có thể nói là cách biệt một trời, một người nguyện ý vì cuộc sống tốt đẹp mà xài bao nhiêu tiền đều không có gì đáng kể, người kia thì cũng không nguyện bị áo cơm ràng buộc, chỉ cầu ấm no sạch sẽ là tốt rồi. Hiếm thấy là hai người không can thiệp vào sở thích của đối phương, cũng không bắt buộc đối phương như mình, tựa như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ, mặc dù trên sinh hoạt cách khá xa, nhưng cái khó là được tri âm, cầm sắt tương hòa vui vẻ làm bạn.



Thấy thê tử xinh đẹp với bộ trang phục hè nhẹ nhàng khoan khoái trên người, tăng thêm vài phần mát lòng mát dạ, Thẩm Mặc thưởng thức vươn tay, cười nói:

- Nàng dâu nhà ai thế này, mau tới đây để ta ôm một cái.



- Đáng ghét. . .



Nhược Hạm che miệng cười, nhưng không theo lời ngồi vào trong lòng y, dù sao cũng đang ban ngày, nàng cũng không dám đánh mất tôn nghiêm của chủ mẫu. Nàng bèn ngồi xuống cái ghế trúc cạnh Thẩm Mặc, sắc mặt có vẻ uể oải nói:

- Bận rộn cả buổi trưa, đầu đau muốn chết, phải ra đây hít thở không khí.



- Đau đầu à, đừng lo.



Thẩm Mặc bật người dậy đi tới góc vườn, nơi đó trồng một ít cỏ thơm như hoắc hương, bạc hà, đinh hương, dùng để làm sạch không khí, đuổi muỗi. Thẩm Mặc hái vài lá bạc hà to dày, cầm qua nhúng vào nước sạch, sau đó dán nó lên hai bên huyệt Thái Dương của Nhược Hạm.



Nhược Hạm nhắm mắt lại, để mặc y xử trí, nàng liền cảm thấy cái mát mẻ thấu cơ thể vào từng đợt, đầu óc tai mắt cảm thấy thanh minh. Tiếp đó nghe Thẩm Mặc cười nói:


Đợi đám bụi mù tán đi, trong cái đĩa đã không còn gì rồi. . .



A Cát trợn to mắt, Thập Phân thì ở dưới vỗ tay hoan hô:

- Ca sắp được ăn gậy xào thịt rồi, nói không chừng còn được ăn hai bữa.

Mấy đứa trẻ khác cũng cười nói:

- Đúng vậy, mẫu thân ngươi khẳng định đánh cho mông ngươi nở hoa.



A Cát sợ đến tái mặt, cũng không lau nước mũi, liền tóm lấy cổ áo của Thập Phân nói:

- Còn không phải là đệ dụ ta làm, cũng đừng nghĩ chỉ đứng nhìn ta không may.



Thập Phân tròng mắt láo liên nói:

- Đệ nghĩ được một cách hay, bảo đảm ca không sao.



- Nói mau! - A Cát đại hỉ nói.



Thập Phân nắm lấy lỗ tai hắn, thì thầm nói nhỏ. A Cát nghe vậy đại hỉ, liền tung đít chạy ra khỏi học đường đến nhà ăn sát vách. Lúc này còn chưa đến giờ cơm, sư phụ của phòng bếp còn chưa đưa cơm tới, trong căn tin vắng vẻ. Nhưng mục tiêu của tiểu tử này hết sức minh xác. Nó chạy đến trước bàn ăn cơm của tiên sinh, quỳ gối lên ghế, mở ra hết mấy cái l-on lọ để tìm kiếm thứ gì. . . Lại nói Ngụy tiên sinh này xác thực có vài phần quái lạ, khi ăn cơm không phải là chê mặn thì chê nhạt, không thì chê không có mùi vị, cho nên đầu bếp đặt trên bàn hắn muối, dấm chua, tương, bột hồ tiêu bảy tám thứ gia vị, để cho tự hắn nếm khẩu vị cho mình.



A Cát tìm tìm, rồi nó cũng tìm được. Nó nhét một cái hũ nhỏ vào trong người, lại nhanh như chớp chạy về học đường, đi tới trước bàn tiên sinh, mở cái hũ rồi đổ vào đĩa.



Bọn nhỏ bu lại, Thiết Đan con trai của Thiết Trụ hỏi:

- Đây là cái gì?



- Ngửi đi! - A Cát liếc hắn một cái nói.



Thiết Đan liền chấm một chút vào đầu ngón tay rồi đặt lên miệng nếm, lập tức tái cả mặt, nước mũi cũng chảy xuống, khóc nức nở nói:

- Ngươi chơi trò gì vậy?



Lúc này Thập Phân đang canh ở cửa nói:

- Tiên sinh tới rồi!



Bọn nhỏ vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.



Bọn nhỏ vừa mới ngồi xuống thì Ngụy tiên sinh vào phòng, ngồi trở lại trên ghế, nhìn nhìn, hắn cảm giác bầu không khí có chút quỷ dị, hỏi:

- Thẩm Chí Khanh, Thẩm Sĩ Khanh, hai trò lại làm trò quỷ gì thế?