Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 702 : Thùy chi quá

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Quý danh của A Cát gọi Thẩm Chí Khanh, quý danh của Thập Phân gọi Ân Sĩ Khanh. Tuy nhiên Ngụy tiên sinh cứ cảm thấy hài tử do một cha mẹ nuôi thì nên có họ như nhau, cho nên cứ gọi cả hai đứa một họ Thẩm.



Hai đứa hài tử chủ nhân này thật sự là một đôi tiểu ma vương, trời không sợ, đất không sợ, trong đầu toàn là ý nghĩ kỳ quái, luôn luôn gây họa, xảy ra sự tình thì tìm hai đứa nó thì chỉ có chuẩn chứ không sai.



Nghe được tiên sinh gọi, hai đứa hài tử lắc đầu, biểu thị vô tội nói:

- Dạ không có, tiên sinh.



- Không có? - Tiên sinh nhìn Thiết Đan còn đang gạt lệ nói: - Vậy sao nó khóc?



- Hắn đau lòng ạ. . .

A Cát nói.



- Vâng ạ,

Thập Phân nói tiếp:

- Đại Bạch nhà hắn chết rồi.



- Cái gì? Đại bá đã qua đời?



Phương ngôn Bắc Kinh bá cũng đọc là bạch, nhưng làm Ngụy tiên sinh sợ hãi, liền nói:

- Thiết Đan, trò không cần kiên trì đi học nữa, mau về nhà chịu tang đi. . .



Dẫn tới tụi tiểu học sinh cười ha ha lên, khiến cho tiên sinh chẳng biết tại sao:

- Sao các trò lại máu lạnh vậy hả, bá phụ người khác qua đời, không an ủi thì thôi, cớ sao còn cười, thật là tội lỗi!



- Tiên sinh. - Các học sinh nhao nhao lên cười nói: - Đại Bạch là tên con chó nhà Thiết Đan ạ!



Ngụy tiên sinh trợn tròn mắt, chỉ tay vào hai đứa A Cát và Thập Phân, nhưng lại không nói được một lời. . .Loại cảm giác có hỏa không phát được này làm cho người ta nghẹn rất khó chịu, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được.



- Bắt đầu học thuộc lòng. . .

Trừng mắt dữ tợn với đám tiểu quỷ còn đang nhe răng cười, Ngụy tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sau nửa canh giờ bắt đầu kiểm tra, nếu như còn chưa thuộc. . .thì chờ ăn hèo đi!



Các học sinh thoáng cái cười không nổi nữa rồi, vội vàng mở sách ra đọc thuộc lòng nhân chi sơ, tính bản thiện. . .



Thấy A Cát và Thập Phân cũng bắt đầu đọc, trong lòng Ngụy tiên sinh thoáng hòa hoãn hơn: Xem ra vẫn là chiêu này có thể trị được tụi nó. . ., hắn bắt đầu đọc sách của mình, đều là một số giảng chương cao cấp, văn mẫu của danh gia, chuẩn bị cho cuộc thi khóa tới. . . Loại tiên sinh dạy vỡ lòng như hắn có một công danh tú tài đã rất hiếm thấy rồi, thường đều là lão đồng sinh nhiều lần thi không đạt nên mới có thể làm loại dạy học tối cơ sở dạy hài tử biết chữ này, tiền học phí tự nhiên cũng cực thấp.



Ngụy tiên sinh có thân phận sinh viên, mặc dù thấy khoản tiền học phí của Thẩm gia trả khá là hậu hĩnh nên bằng lòng ở chỗ này dạy vỡ lòng cho tiểu hài tử, nhưng hắn còn chưa quên khoa cử, nắm chặt tất cả thời gian xem giảng chương, hi vọng có thể bảng vàng đề tên, lúc đó sẽ phát đạt, chí ít không còn làm cái nghề dạy học không được người ta thích này.



Gật gù đắc ý xem sách một hồi, Ngụy tiên sinh thầm nghĩ: Văn chương này còn chưa bằng mình, thế mà cũng được đứng đầu danh sách, thăng quan tiến chức vùn vụt nữa chứ, mà ta ngay cả cử nhân cũng thi không hơn được? Hắn càng nghĩ càng bất bình, càng cảm thấy trong lòng uất ức, theo thường lệ đưa tay chấm một chút bột thuốc đưa lên mũi hít một hơi, muốn thoải mái một chút.



Ai ngờ vừa ngửi sâu một hơi, liền cảm thấy một cỗ cay xè thiêu đốt ruột gan, thông mũi mà đến, trên gương mặt trắng nõn chốc lát đã căng lên đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được hắt xì một cái rõ to, vả lại còn không ngừng, ngửa tới ngửa lui, nước mũi, nước mắt cứ thế chảy xuống.



Các học sinh vỗ bàn đập ghế cười ha ha.



Lúc này, Nhu Nương đi đã quay lại rồi, nghe được thanh âm bèn đi vào, vội vàng múc nước cầm khăn mặt cho Ngụy tiên sinh:

- Tiên sinh bị làm sao vậy?



Ngụy tiên sinh cố chà lau, thiếu chút nữa đã chà rách cả mũi, lúc này mới ngừng hắt xì, cầm khăn lau mặt, chỉ vào bột thuốc ở trên bàn rồi nói với Nhu Nương:

- Nhị phu nhân tự mình ngửi thử xem. . .


- Không nghiêm trọng như vậy đâu. - Thẩm Mặc nói: - Nhi tử của ta ta biết, có nhân cách độc lập không có nghĩa là đứa trẻ xấu.



- Còn nguỵ biện thay tụi nó. - Nhược Hạm tức đến tái cả mặt: - Lão gia không dạy thì thiếp dạy, lão gia không đánh thì thiếp đánh!

Nói xong liền đi tìm cây thước của tiên sinh.



Thẩm Mặc vội vàng giành lấy thước trước, ôm lấy nàng nói:

- Ưu nhã, ưu nhã, thời khắc bảo trì ưu nhã.



Nhược Hạm đấm vào vai y, lại khóc lên nói:

- Tính thiếp cầu lão gia có được không, không thể để mặc cho tụi nó tiếp tục như vậy được, thiếp luôn nằm mơ, mơ thấy tụi nó trưởng thành giống như Nghiêm Thế Phiên, chúng ta làm thế nào đây. . .



Nàng quá coi thường Nghiêm Thế Phiên rồi. Thẩm Mặc thầm nghĩ: Đó là một người đọc đủ thư thi, chỉ bằng thủ thanh từ, tạo nghệ trên văn học của hắn, dù là ta cũng khó quên được bóng lưng. nhưng tức phụ đã như vậy rồi, y đương nhiên không thể đi gây kích động, đành phải trấn an trước, sau đó mới tính.



Hai phu thê trở lại hậu viện, Thẩm Mặc liền đi tìm hai đứa hài tử. A Cát và Thập Phân cũng biết gây ra họa nên không biết trốn đi đâu rồi. Thẩm Mặc hỏi Nhu Nương thì Nhu Nương nói cũng không biết. Thẩm Mặc thầm than một tiếng, mình và Nhược Hạm chỉ lo sự nghiệp, Nhu Nương lại chẳng phân biệt được nặng nhẹ cưng chiều, mới làm cho hai đứa này tự mình bành trướng, đây đều là có nhân có quả.



Thẩm Mặc ôm lấy Bình Thường đang an tĩnh trong lòng Nhu Nương, nhẹ giọng hỏi nó:

- Bình Thường ngoan nhất, nói cho cha, ca ca đi đâu rồi?



Bình Thường liền chỉ vào gian phòng của mình:

- Dưới giường của mẹ. . .



- Ngoan lắm.



Thẩm Mặc hôn nó một cái, trả lại cho Nhu Nương rồi mới đi tới gian phòng của nàng. Nhu Nương vội vàng ôm hài tử đi theo. Thẩm Mặc đứng lại nói:

- Đừng ai đi theo.

Rồi quơ cây thước trong tay:

- Ngày hôm nay ta muốn dạy bảo hai đứa khốn nạn này!



- Lão gia, - Nhu Nương vội vàng khuyên nhủ: - Hai đứa nó còn nhỏ, không thể đánh được!



Thẩm Mặc nhìn Nhược Hạm một cái, nói:

- Không có việc gì, cùng lắm chỉ đập nát cái mông thôi!



Nhược Hạm phụng phịu bảo Nhu Nương:

- Cô qua đây ngồi, đừng xen vào.



Chủ mẫu lên tiếng, Nhu Nương đành phải ôm hài tử qua, nhìn theo Thẩm Mặc vào phòng, đóng cửa lại, nàng không đành lòng nói:

- Phu nhân, khuyên bảo là được rồi, nhất thiết đừng để lão gia đánh thật.



- Lần này là phải làm thật. - Nhược Hạm ôm lấy Bình Thường nói: - Lão Tam này, tương lai nhất thiết đừng có học hai ca ca của con, phải ngoan ngoãn, biết không?



Bình Thường cái hiểu cái không gật đầu nói:

- Dạ. . .



Nhược Hạm vừa muốn khen nó vài câu, liền nghe trong phòng vang lên một tiếng chát, lòng nàng cũng như bị co lại, suýt nữa đánh rơi Bình Thường xuống đất. . . Vội vàng đưa cho Nhu Nương, lẩm bẩm:

- Vừa vào đã bắt đầu đánh rồi à. ..



Chát, chát, chát, chát, chát, chát. . . Mỗi một tiếng như đánh vào lòng Nhược Hạm, chẳng mấy chốc nàng đã sướt mồ hôi.