Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 703 : Phụ chi quá (1+2)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Lại nói Thẩm Mặc vào gian phòng của Nhu Nương, ung dung ngồi trên giường, gõ thước vào mặt giường nói:

- Ra cả đi hai con chuột nhắt.



Dưới giường có chút động tĩnh, nhưng rất nhanh lại biến mất. Thẩm Mặc cười nói:

- Bình tĩnh nhỉ, con trai của Thẩm Mặc ta cũng không thể làm rùa đen rút đầu, mau ra đây đi. . .



Động tĩnh dưới giường lớn hơn chút, nhưng vẫn không đi ra.



- Làm rùa đen rút đầu cũng không đi ra à.

Thẩm Mặc buồn cười nói:

- Vậy cha con chúng ta nói rõ đi, nếu như hiện tại hai đứa chịu đi ra, chúng ta sẽ như nam nhân, ôn hoà nói chuyện với nhau để mà giải quyết vấn đề.

Rồi thoáng dừng lại mới nói:

- Nếu không đi ra, vậy chỉ có thể đổi lại mẹ hai đứa thôi, cầm lang nha bổng vào nói chuyện.



Chiêu này linh thật, vừa nghe nói muốn đổi là mẹ, hai tiểu gia hỏa người đầy bụi đất bò từ dưới giường ra ngoài, mỗi đứa ôm một chân Thẩm Mặc, nhỏ giọng năn nỉ:

- Cha a, đừng đổi là mẹ nha, cha bảo con làm gì cũng được. . .



- Được rồi, - Thẩm Mặc nhìn trên mặt hai tiểu gia hỏa chỗ bụi chỗ trắng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Nằm úp sấp lên giường đi.



- Không phải nói không đánh sao? - A Cát khóc nức nở nói.



- Không phải cha đã nói, - Thập Phân cũng nói: - Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất như hoa lan tàn sao?



- Nói lung tung cái gì vậy. - Thẩm Mặc dúi lên trán nó một cái: - Như bạch nhiễm tạo, dốt mà còn hay chữ chỉ khiến người ta chê cười thôi.

Rồi xách lên hai đứa ấn lên giường:

- Hai đứa tự lựa chọn đi, để cho cha đánh hai cái, hay là đổi lại mẹ hai đứa tới xử lý.



- Còn có sự lựa chọn khác không? - Hai tiểu hài tử vẻ mặt đau khổ nói.



Thẩm Mặc nhún nhún vai, biểu thị thông cảm.



Hai tiểu hài tử bỉu môi nói:

- Vậy cha đánh nhẹ một chút, chúng con còn nhỏ. . .



- Còn nhỏ còn nhỏ, - Thẩm Mặc dương tay quất một cái lên mông hai đứa: - Tục ngữ nói, cây nhỏ phải nắn, tiểu hài tử phải dạy, hai đứa nói mình có nên đánh không?



- Ai u ai u. . .



Hai tiểu hài tử ôm mông la to:

- Vậy chúng con không nhỏ đâu. . .



- Vậy như người lớn nói chuyện với nhau. - Thẩm Mặc lại vỗ lên mông hai đứa, lại cầm lấy thước quất lên chăn một cái: - Lần này để chăn của di nương thay thế mông hai đứa.



- Cha thật là có nghĩa khí. ..

Hai tiểu hài tử đại hỉ, bò dậy ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc nịnh nọt.



- Lại nói lung tung gì vậy. - Thẩm Mặc vội vàng làm ra thủ thế chớ có lên tiếng: - Mẹ còn ở bên ngoài nghe kìa, nhỏ giọng chút.



- Ui.

Hai đứa con vội vàng che miệng lại.



~~



Nghe từng tiếng chát chát vang lên trong phòng, Nhu Nương gấp đến độ rớt lệ nói:

- Phu nhân, phu nhân khuyên nhủ lão gia đi, đừng để đánh chết hai đứa nó.



Nhược Hạm nghe vậy đấu tranh một lúc, nhưng vẫn hạ quyết tâm nói:

- Đánh đi, nếu không đánh thì sau này sẽ trở thành hai tai họa.


- Ài, tiên sinh nói thế là không đúng rồi. - Thẩm Mặc cười nói: - Việc học ngoại trừ tích lũy thì còn phải nhìn cơ duyên, tích lũy của tiên sinh đủ rồi, biết đâu khóa tiếp theo sẽ là cơ duyên của tiên sinh thì sao.



Ngụy tiên sinh trước mắt sáng ngời nói:

- Vậy thì đa tạ cát ngôn đại nhân rồi.



Hắn biết loại ngôn ngữ của quý nhân này tuy không có xác định cho ngươi cái gì, nhưng trong đó nhất định là có chút ám chỉ.



Dưới sự lôi kéo tận lực của Thẩm Mặc, cảm tình giữa hai người tăng lên cực nhanh, cuối cùng Ngụy tiên sinh say ngã trên bàn rượu, còn lẩm bẩm nói:

- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa. . .



Thẩm Mặc bảo người đưa hắn về phòng, còn mình thì đứng dậy trở lại hậu viện.



Lúc này đã sao mọc đầy trời, tiếng côn trùng vang lên rả rích, dằn vặt cũng hết nguyên cả ngày, thật sự khiến người mệt mỏi.



Thẩm Mặc thở sâu phun ra trọc khí trong lồng ngực, thật muốn đi thẳng vào thư phòng ngủ một giấc, nhưng thấy được đèn của chủ phòng còn sáng, y đành phải kiên trì, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, cười ha ha nói:

- Còn chưa ngủ à?



Nhược Hạm còn đang ngồi đờ ra trước đèn, nghe vậy nhìn Thẩm Mặc nói:

- Lão gia trở về rồi à?



- Đúng vậy. - Thẩm Mặc đi tới trước chậu rửa mặt, tẩm ướt khăn, lau mặt nói: - Làm ta mệt muốn chết, làm cha thật là mệt hơn làm quan.



- Giờ mới chỉ bắt đầu thôi đấy. - Nhược Hạm đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, cởi áo khoác ngoài cho y: - Thiếp đã nghĩ qua, không đem tinh lực đặt trên sinh ý nữa.



- Hả.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Không phải nàng quan tâm nhất là sự nghiệp của mình sao?



- Đúng vậy, sau khi trở về thiếp vẫn luôn suy nghĩ, thiếp đã đặt quá nhiều tinh lực lên sự nghiệp rồi.

Nhược Hạm xếp lại áo choàng của Thẩm Mặc xong, lại đổ nước vào bồn, khẽ nói:

- Nhưng bỏ quên con cái. Lúc đầu cảm thấy có Nhu Nương coi là đủ rồi, thiếp không cần quá quan tâm, hiện tại xem ra đã sai hoàn toàn. . .

Rồi cười nói:

- Con cái vẫn phải do mình dạy dỗ.



- Nói rất đúng. - Thẩm Mặc ngồi lên ghế, vừa cởi giày vừa nói: - Nhưng nàng thật bỏ được tâm huyết mấy năm nay sao?



Nhược Hạm chậm rãi ngồi xổm xuống, đè lại tay y, rồi cởi tất cho y, lại giúp y rửa chân. Thẩm Mặc thụ sủng nhược kinh nói:

- Để tự ta làm thôi.



- Cứ để thiếp làm cho. - Nhược Hạm lắc đầu, đặt hai tay lên chân Thẩm Mặc: - Thiếp đã suy nghĩ kỹ rồi, đối với một nữ nhân mà nói, không có việc gì quan trọng hơn giúp chồng dạy con, nếu như trượng phu thay lòng, con cái học xấu, coi như thành công thì có còn ý nghĩa gì nữa?



- Nói quá lời rồi. - Thẩm Mặc xấu hổ cười nói: - Thật ra, vẫn có thể chú ý hai mặt mà?



- Vậy cũng phải qua vài năm nữa. - Nhược Hạm thản nhiên cười nói: - Đợi con cái hiểu chuyện rồi, lão gia cũng làm cho thiếp yên tâm, thiếp lại trùng xuất giang hồ cũng không muộn.



- Lão bà.



Thẩm Mặc kéo Nhược Hạm ôm vào lòng, cười như nở hoa:

- Không gạt nàng, ta cũng nghĩ như vậy đấy.



- Vì sao lão gia không nói sớm? - Nhược Hạm oán trách lườm y, còn véo y một cái.



- Ài, là ta cảm thấy đối với nàng không công bằng đó mà. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Không thể có chuyện gì cũng để cho nữ nhân hi sinh được.



- Có những lời này của lão gia thì thiếp cũng thỏa mãn rồi. - Nhược Hạm cười nói: - Cũng phải cảm ơn chuyện lần này, bằng không thì thiếp thật không rõ, cái gì là quan trọng nhất.