Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 715 : Tông phiên điều lệ

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Ý đại nhân là tuyển người cường tráng trong nạn dân làm binh?



- Đúng, tuyển người cường tráng mạnh mẽ ra, một có thể bảo vệ quốc gia, hai dễ quan lý nạn dân, ba chỉ có gia đình đi lính mới không thể chạy. Hơn nữa có thể dùng quân lương trả bù lương thực mỗi nhà dùng, như thế áp lực quan phủ nhỏ đi không ít, phú hộ cũng có thể yên tâm được rồi.



Nghe lời Cao Củng nói, Trương Cư Chính gật gù:

- Đây là biện pháp tốt, có điều ..



- Có điều cần Từ các lão gật đầu.

Cao Củng vỗ vai hắn:

- Thái Nhạc, chuyện này giao cho ngươi, ta tin nhất định ngươi có thể lấy được công văn.



- Ngài đúng là mưu tính sâu xa..

Trương Cư Chính bật cười:

- Lôi cả hạ quan vào.



- Hết cách, đành phải thế.

Cao Củng thở dài:

- Thái Nhạc, chúng ta đang đối diện với mấy chục vạn nạn dân, phải tận lực, mỗi phần sức lực có thể cứu ngàn vạn tính mạng, không cố sao được.



- Tân Trịnh công nói phải, hạ quan sao dám không tận tâm.



- Tốt tốt, ta biết ngươi là hán tử dám làm, có trách nhiệm. Nhất định không làm ta thất vọng.



Trương Cư Chính liền tới chỗ Từ Giai báo cáo, ông ta than thở không thôi:

- Cao túc khanh đúng là có tài kinh bang tế thế, chuyện này ta nghe ông ta hết.



Thực ra Cao Củng nhìn nhầm Từ Giai rồi, thân là thủ phụ, ông ta không thể lấy tính mạng người dân, an nguy xã tắc ra làm trò đùa. Không thể vì ông ta thanh toán Nghiêm đảng tàn nhẫn mà cho rằng ông ta cũng như Nghiêm Tung ...

Muốn đem quan trường hủ bại hai mươi năm do Nghiêm đảng tạo ra xoay chuyển lại, không dùng thuốc mạnh không được.



Nắm trong tay công văn, Trương Cư Chính hoàn toàn yên tâm, ra ngoài thành tìm Lâm Nhuận.



Nhưng ở sở chỉ huy lâm thời không thấy hắn, quan viên trực ban nói hắn đã đi tuần, Trương Cư Chính liền tới thẳng phu nạn dân tìm hắn.



Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi vào khu nạn dân Trương Cư Chính vẫn chấn động, trong những căn lều thấp lè tè, toàn là cơ thể da bọc xương.

Đáng buồn nhất là bất kể già trẻ, đều bị áp lực sinh tồn trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không có chút sinh khí nào.



Chính những ánh mắt đờ đẫn đó làm Trương Cư Chính như có gai đâm vào lưng, tinh thần hoảng hốt, đột nhiên vướng chân, ngã vập mặt xuống tuyết. Người bên cạnh vội đỡ hắn dậy, Trương Cư Chính quay đầu nhìn kỹ, thì ra hắn vấp vào một thi thể vùi trong tuyết.



Quan viên bên cạnh thở dài:

- Làm đại nhân kinh sợ rồi, có điều đây là chuyện thường.

Sai bảo nha dịch:

- Đưa tới bãi tha ma ngoài thành.

Theo thói quen nhổ bãi nước bọt:

- Phì, hôm nay thật xui xẻo.

Nhớ ra Trương Cư Chính, vội giải thích:

- Tiểu nhân không có ý đó.



Trương Cư Chinh mặt lạnh tanh không nói gì, nhìn đám sai dịch lấy chiếu cỏ, thuần thục bọc xác chết lại khiêng sang đáng . Ở trên xe đã có mười mấy cỗ thi thể, đều thu gom sáng nay ở riêng khu vực này.



Người bên cạnh tưởng rằng hàn lâm lão gia sợ rồi, thầm cười trộm, không biết rằng tâm linh Trương Cư Chính bị đả kích mãnh liệt.

Trước nay hắn luôn cho rằng mình là người đáng thương nhất trên đời, luôn u uất, phẫn hận vì có tài mà không gặp thời.



Nhưng lúc này, hắn hiểu ra rằng, một người có bi thương sầu khổ không phải là bi thảm. Không tin cứ nhìn nạn dân như bộ xương khô, đối mắt thẫn thờ, chỉ có chăn màn và thức ăn mới làm ánh mắt bọn họ khôi phục thần thái .




- Lão đệ nói xem, y và Trương Cư Chính đều là học sinh của Từ các lão, vì sao phân biệt đối xử như thế?

Xem ra đãi ngộ chênh lệch giữa hai người, ngay cả một người thành thực như Nghiêm Nột cũng thấy bất bình.



Nhưng ông ta hỏi nhầm người rồi, vì Lý Xuân Phương cũng là học sinh của Từ Giai, hắn cười khan:

- Trương Cư Chính đang chẩn tai, chẳng phải cũng gánh trọng trách lớn sao?

Nói ra điều này chính hắn cũng thấy xấu hổ, Từ Giai vì sao chịu đưa Trương Cư Chính ra làm việc? Vì thiên thời địa lợi nhân hòa, làm tốt là thanh danh vang khắp thiên hạ. Còn Thẩm Mặc định sẵn đắc tội với tông thất, nguy hại tới sĩ độ cả đời.



"Nếu như có ngày đó, ta dùng cái mạng này bảo vệ tiền đồ cho y." Nghiêm Nột muốn cứu Thẩm Mặc nhưng bất lực, chỉ đành suy nghĩ như thế.



~~~~~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc ra ngoài, thấy một thanh niên cao lớn, mặc phi ngư phục ưỡn ngực bước vào , sau lưng hắn là binh sĩ gác cửa bị sóng người xô đẩy nghiêng ngả.



Thẩm Mặc ôm quyền nói:

- Cảm tạ Lục đại nhân đích thân tới đây.



Thanh niên kia ý thức được mình thất thố, chắp tay nói:

- Thiếu Tông bá nói gì thế, bảo vệ an toàn cho lục bộ là trách nhiệm của Cẩm Y vệ mà.



Thẩm Mặc mỉm cười, đưa tay ra:

- Mời Lục đại nhân quá bộ ra đây nói chuyện, bản quan có chút việc cần thương lượng.



Lục đại nhân theo sau lưng y, tuy làm ra vẻ hiên ngang, nhưng nhìn thế nào cũng giống tùy tùng.



Quay về phòng mình, Thẩm Mặc vừa đóng cửa lại Lục đại nhân liền hiện nguyên hình, lo lắng nói:

- Thúc, mau đi theo cháu, bên ngoài ngày càng nguy rồi, bên trên lại cấm bắt người, gây thương tích. Cháu sợ bọn chúng ùa cả vào thì không ngăn nổi ... Nhân lúc cửa sau không có ai, chúng ta trốn thôi.



Sốt ruột nói một hồi, hắn mới phát hiện Thẩm Mặc nghiêm nghị nhìn mình, trở nên bất an, sờ mặt không thấy có gì lạ, hỏi:

- Thúc nhìn cháu làm gì?



Thẩm Mặc thở dài, vuốt thẳng cổ áo cho hắn, nhìn khuôn mặt giống y hệt lão sư huynh, khẽ nói:

- Thường Kỳ, cháu đã là phó chỉ huy sứ rồi, nói chuyện phải có trách nhiệm, sao lại trẻ con như thế?



Đó là Lục Cương, trưởng tử của Lục Bình, sau khi chịu tang xong, quay về kinh nhậm chức.

Làm người ta bất ngờ là Gia Tĩnh đế không theo thông lệ cho hắn chức danh xuông, mà trực tiếp thăng hắn lên làm phó chỉ huy sứ Bắc trấn phủ ti, nhân vật thứ 4 thực quyền của Cẩm Y Vệ.



Hoàng ân bậc này là chưa từng có, dù Lục Bỉnh bú chung bầu sữa với Gia Tĩnh, cũng phải rèn luyện trong Cẩm Y vệ hơn mười năm mới leo lên được vị trí này ...

Mọi người chỉ có thể cảm thán, hoàng thượng trọng tình cảm mà thôi.



Tâm lý của hoàng đế chỉ có vài người đoán được, Thẩm Mặc là một trong số đó, nhưng y không vui mừng vì lệnh bổ nhiệm này.

Vì Lục Cương căn bản chưa chuẩn bị thành lãnh đạo Cẩm Y Vệ, hắn còn kém xa lắm. Chỉ đành tận lực giúp hắn trưởng thành, đó là điều quan trọng với Lục gia lẫn bản thân y.



Lục Cương nghe vậy cười xấu hổ:

- Không phải vì cháu lo cho thúc sao?



- Không được hoảng hốt, người ở vị trí cao, vĩnh viễn bình tĩnh, núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc ..



Thẩm Mặc chưa nói hết đã nghe bên ngoài có người hét:

- Mau mau xem, bọn chúng dựng cờ lên rồi.



Thẩm Mặc và Lục Cương quay đầu nhìn, thấy một lá cờ lớn cao hai trượng, bên trên viết sáu chữ "trừ gian nịnh, diệt xiểm thần!" Chẳng biết là do tên não tàn nào nghĩ ra.