Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 716 : Dẹp loạn

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Nhìn thấy lá cờ đó, Thẩm Mặc vứt béng "núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc " lên tận chín tầng trời, gấp giọng nói:

- Mau ra ngoài xem sao.



Lá cờ đó cực kỳ nguy hiểm, đám tông thất nhìn thấy liền nhiệt huyết sôi trào, thấy như nói trúng tim đen, nhưng lại không nhận ra không có gì không ổn.



Được lá cớ đó chỉ dẫn, đám tông thất tìm đá, gậy thậm chí đao, trường mâu, phát động tấn công. Cẩm Y Vệ và binh sĩ Thuận Thiên phủ lui liên tục, đại môn sắp thất thủ, còn đám tông thất mất lý trí, hò hét xông vào.



Quan binh bị đánh cho thâm tím mặt mày, ngã lăn lông lốc, khung cảnh hỗn loạn.



Đúng lúc này một giọng nói vang lên:

- Thuận Thiên phủ, Cẩm Y vệ nghe lệnh, bắt lấy kẻ nào dám xông vào nha môn trọng địa.



Xung quanh tức thì yên tĩnh lại, mọi người nhìn theo giọng nói, thấy nam tử trẻ tuổi mặc quan phục tam phẩm cao giọng nói:

- Tất cả trách nhiệm do bản quan phụ trách.



- Đánh.

Nếu có quan viên cao cấp đứng ra chịu trách nhiệm thì đám quan binh đầy một bụng tức nào còn khách khí nữa.



Trong nha môn lễ bộ, đám tông nhân và quan binh đánh nhau tưng bừng, khung cảnh náo loạn tới cực điểm.



Thẩm Mặc vừa định lên tiếng thì một viên gạch ném vù tới, y né vội qua, thiếu chút nữa bị ném trúng, Lục Cương vội dẫn người chắn phía trước y.



Một lát sau chiến cục rõ ràng, đám hoàn khố ăn sung mặc sướng dù có gia đinh giúp đỡ, rốt cuộc không thể chống lại quan binh huấn luyện có tổ chức, dần dần tan tác.



Thẩm Mặc kéo tay Lục Cương, chỉ lá cờ đang dần dần lui về:

- Đoạt lấy nó.



- Thúc cứ xem nhé.

Lục Cương cười vang, tung mình nhảy vào cuộc chiến, làm Thẩm Mặc hoảng hốt:

- Ta không bảo ngươi đi.



Thấy thủ lĩnh đại nhân xông vào chỗ nguy hiểm, đám cao thủ Cẩm Y Vệ vội vàng chạy theo, chỉ sợ hắn có chút tổn thương nào.



Lúc này Nghiêm Ngột và Lý Xuân Phương đã đi ra, hỏi Thẩm Mặc:

- Xảy ra chuyện gì rồi.



Thẩm Mặc vội đáp:

- Không sao, bên ngoài có hơi loạn, hiện giờ khống chế được rồi.



- Nghe nói ngươi hạ lệnh đánh người?

Nghiêm Nột lo lắng nói:


Thông phán nghe ra vị đại nhân này không ôm rơm rặm bụng, liền nói:

- Nếu thế ti chức mang người đi nơi khác đề phòng bất trắc.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Giúp ta cám ơn phủ doãn của các ngươi.

Ý là các ngươi xéo được rồi.



Thông phán không ngờ Thẩm thị lang vừa rồi còn máu nóng hừng hực, thoáng cái đã lạnh lùng như thế, đành buồn chán chắp tay:

- Cáo từ.

Liền dân binh mã phủ Thuận Thiên rút lui, còn đám tông thất bắt được kia là cục nợ, bọn họ đương nhiên không mang theo.



Đợi người Thuận Thiên phủ đi hết, Thẩm Mặc nói với Chu Ngũ chỉ huy sứ Nam Trấn Phủ ti:

- Ngũ gia, phiền ngài giam giữ đám người này, không cần ưu đãi đặc biệt, cứ coi như người thường là được.



Cẩm Y Vệ phân chia Nam Bắc trấn phủ ti, nhưng không phải là chia địa phận, mà là công năng. Nam trấn phủ phụ trách bắt giữ, Bắc trấn phủ phụ trách giam giữ thấm vấn.

Chu Ngũ tất nhiên phục tùng Thẩm Mặc, không nói một lời đem đám tông thất đi.



- Thúc, vậy chúng ta làm gì đây?

Lục Cương hỏi nhỏ.



- Ngươi mau về nói với Đại gia, bảo ta đợi ông ấy ở cửa Tây Uyển, ông ta nhanh tới cùng ta tới diện thánh.



- Vâng.

Lục Cương phất tay gọi vệ sĩ:

- Theo ta về.



- Để lá cờ lại.

Thẩm Mặc vội giữ lấy lá cờ, sai hộ vệ giữ lên, lên kiệu tới Tây Uyển.



Trên đường đi bên tai Thẩm Mặc không được yên, náo loạn ở lễ bộ đã lan đi khắp kinh thành.

Đám tông thất thấy không đối phó được với quan binh, liền di chuyển mục tiêu phát tiết lên bình dân vô tội, đập phá cửa hiệu bên đường, tất nhiên có rất nhiều lưu manh vô lại thừa cơ cướp bóc, đốt phá, đánh người, làm náo loạn có khuynh hướng diễn biến thành bạo động.



Thẩm Mặc lặng lẽ thở dài hạ rèm xuống, y biết Thích gia quân và 5000 cấm quân đóng ở trong thành là vì đề phòng bạo động. Sở dĩ tới lúc này còn chưa hành động vì có kẻ cho rằng, cục diện chưa đủ loạn, chưa được coi như thiên nộ nhân oán...



Thẩm Mặc không có năng lực quản chuyện ngoài chức trách, y học thành một chính trị gia, có được bình tĩnh, nhẫn nhịn, vì đại cục dám lấy tất cả mọi người ra đặt cược. Làm y dần trưởng thành, càng có bản lĩnh, đồng thời càng máu lạnh ...

Mặc dù bản thân y không cảm nhận được.



-o0o-