Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 717 : Tâm sự bên bếp lửa
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
Tới cửa Tây Uyển, thấy cấm quân đang tập kết, kiệu vừa tới gần, tức thì có đội nhân mã tới tra hỏi, giáo úy dẫn đội là thân binh của Tiêu Anh, Thẩm Mặc liền nói:
- Bản quan là Thẩm Mặc.
Giáo úy đó tất nhiên nhận ra y, vội xuống ngựa thi lễ:
- Bái kiến Thẩm đại nhân.
- Mở cửa ra, bản quan muốn tiến cung.
Thẩm Mặc không khách sáo với hắn.
- Chuyện này ... Cửa cung đã đóng, bên trên có lệnh, không có lời của hầu gia, không ai được mở cửa.
Giáo úy khó xử nói.
- Ngươi chuyển lời cho hầu gia, mở cửa hay không là chuyện của ông ấy.
- Vâng.
Giáo úy không dám nói nhiều, vội lên ngựa đi bẩm báo, không lâu sau trở về, quát người tránh đường:
- Mời đại nhân vào cung.
Kiệu Thẩm Mặc đi thẳng vào, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Anh trong cửa, liền hỏi nhỏ:
- Cấm quân ở cửa đông tây hiện giờ do ai thống lĩnh?
Tiêu Anh là thống lĩnh cấm quân, đáng lý phải ở cùng đại quân, chứ không phải đi gác cung cấm.
- Ài, Từ các lão nói, canh gác hoàng cung là trọng trách lớn, lệnh cho bản hầu không được dời một tấc. Còn ngoài cung không cần lo, liền lấy binh phủ của ta đi.
Tiêu Anh mặt mày ủ rũ:
- Lão Thẩm, Từ tướng làm thế có phải là tước binh quyền của ta không?
- Đừng cả nghĩ.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Từ tướng không phải dạng người đó, chắc là sợ ông thả binh hành hung gây họa, cho nên mới đổi quan văn thống lĩnh cấm quân dẹp loạn.
- Ra thế...
Sắc mặt Tiêu Anh dễ coi hơn, cười nói:
- Không thẹn là học sinh của Từ tướng, chỉ biết nói tốt cho ông ta.
- Ta có sao nói vậy thôi.
Thẩm Mặc ngoài mỉm cười, trong lòng kêu khổ không thôi, người đời hâm mộ y có sư phụ là thủ phụ, nhưng y có khổ chỉ mình mới biết.
Chia tay Tiêu Anh, Thẩm Mặc không tới thẳng cung Thánh Thọ, mà tới Vô Dật điện, đợi khi biết Từ các lão tới chỗ hoàng đế mới tới cung Thánh thọ.
Bên trong cần thân tinh xá, quần thần ngồi cách nhau rèm châu.
Sức khỏe Gia Tĩnh mối ngày một kém rồi, ông ta ngồi dựa trên giường, dù bên cạnh có đốt lò, nhưng vẫn đắp chăn gấm, cố lấy tinh thần nói chuyện:
- Tình hình bên ngài ra sao rồi.
Từ Giai bẩm báo:
- Có nạo loạn nhỏ, có điều tất cả vẫn trong tầm kiểm soát.
- Đám tông nhân đó vô sĩ cực độ.
Gia Tĩnh đế tức giận:
- Đám hoàng thân chó má với sào chẳng tới, lại hận không thể hút hết máu của Đại Minh ...
Nghỉ một lúc ông ta mới nói tiếp được:
- Hiện giờ trẫm chẳng qua chỉ muốn bọn chúng ăn ít một chút, không phải là hoàn toàn không cho, lại phản ứng lớn như thế, muốn đốt kinh thành của trẫm à?
Nếu là mấy năm trước, câu cuối cùng nhất định ông ta sẽ rống lên, nhưng hiện giờ không còn sức nữa.
- Hoàng thượng bớt giận, chuyện đã tới nước này mặc dù là chuyện xấu, nhưng lại thời cơ tốt chỉnh trị tông phiên.
- Phải trị thật nghiêm, không được nương tay.
Gia Tĩnh đế ác cảm với tông thất từ lâu, thêm vào Y vương làm loạn ngay trước mắt, càng làm mối hận ông ta không thể san lấp.
Lúc này Hoàng Cẩm vào báo, có Thẩm Mặc cầu kiến.
Nghe thấy tên Thẩm Mặc, Gia Tĩnh đế hoàn hoãn hơn, nói:
- Cập Thời Vũ của trẫm tới rồi.
Từ Giai chỉ cười không nói.
Thái giám truyền Thẩm Mặc vào, y mang lá cờ dầy vào trong tinh xá, dùng đại lễ tham bái hoàng đế.
Tình trạng của Gia Tĩnh hiện nay, không muốn quần thần nhìn thấy, cho nên một mình ở sau rèm châu, nhưng không nói chính sự lại trêu:
- Khanh thời gian rồi chưa tới đấy, có phải chê lão già này khó hầu hạ.
Thẩm Mặc nhìn Từ Giai một cái, vội trả lời:
- Hoàng thượng nói gì thế, vừa rồi thần bị chuyện tông nhân phủ quấn lấy, toàn thân mỏi mệt, xui xẻo vô cùng, nên không dám tiến cung.
- Xem ra có chuyện mới ôm chân phật đây.
Gia Tĩnh đế cười.
- Thần đúng là có chuyện muốn bẩm báo.
Thẩm Mặc liền đem chuyện xảy ra ở lễ bộ kể ra, Gia Tĩnh đế vốn rất tức giận, nghe nói tới đám tông nhân kia dám vây công nha môn lục bộ, lửa giận càng bốc lên tận trời:
- Phản rồi, phản rồi, bọn chúng cho rằng dựa hơi tổ tiên là có thể không coi ai ra gì nữa sao?
Từ Giai bình tĩnh hỏi:
- Lá cờ ngươi thu được chính là thứ trong tay sao?
- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu.
- Nghe sư phụ giáo huấn, học sinh có lĩnh ngộ, vừa chấn nhiếp tông thất, lại không để lại di chứng. Vậy "giết một răn đe một trăm" hẳn là lựa chọn hợp lý.
- Cái "một" này phải đủ phân lượng mới được.
- Sư phụ thấy thân vương ra sao?
- Thân vương?
Từ Giai tức thì mắt mở lớn:
- Ngươi nói .. Y vương?
Tội trạng Y vương đã tra rõ, "kháng chỉ", "tự tạo binh khí", "mô phỏng đế thành" ..v..v..v.. Đủ để phán hắn "đầu một nơi thân một nẻo". Nhưng Gia Tĩnh vì băn khoăn chưa phê duyệt, chỉ tạm thời nhốt giam, cả hơn một trăm năm mươi tên đồng đảng cũng chưa tuyên phạt.
- Chính kẻ này, hắn đủ phân lượng, quan trọng hơn, tội đáng chết.
- Vừa rồi ta nói vô ích sao?
Từ Giai hơi tức giận:
- Lấy thân vương chỉ kém hơn hoàng đế ra khai đao, ngươi không sợ bị tông thất hận à?
- Sư phụ yên tâm, bọn chúng cảm tạ còn không kịp ấy chứ.
Thẩm Mặc cười:
- Thường thì Đại Minh không giết thân vương, trừ tội mưu phản, từ Hán Vương thời Tuyên Tông tới Ninh vương thời Vũ Tông đều như thế. Hiện giờ giờ trong tay học sinh có không ít thân vương thế tử, chỉ bằng lá cờ "trừ gian nịnh, giệt xiểm thần", là đủ định bọn chúng mưu phản, lôi ra chợ chặt đầu rồi.
- Đương nhiên, bọn chúng không tin chúng ta có quyết tâm này, vậy giết Y vương cho chúng xem. Đợi lúc đầu rơi xuống đất, bọn chúng sẽ tin ngay.
- Ồ, đúng .
Từ Giai choàng tỉnh:
- Bọn chúng tin rồi ắt sẽ sợ, cầu xin chúng ta dung thứ, chúng ta đóng kịch một hồi, giữ mạng cho con cháu chúng. Đám phiên vương nợ chúng ta ân tỉnh, sẽ không sinh sự nữa.
- Sư phụ anh minh.
- Vậy giết Y vương ra sao, bạch lăng hay độc sát.
Theo lệ cũ, thân vương không bị chặt đầu, tối đa là cho bạch lăng thuốc độc, tự xử.
- Thời Tuyên Tôn dùng lư đồng nướng chế Hán vương, khiến các phiên trăm năm không dám làm bừa, thời Võ Tông bêu đầu Ninh vương, cho nên khi giá băng các vương không ai dám làm gì, đương kim kế thừa đại thống mà thiên hạ không loạn.
Thẩm Mặc nói với sát khí:
- Cho nên tông thất khinh yếu sợ mạnh phải dùng thủ đoạn sấm sét mới làm quốc gia an bình.
Từ Giai trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
- Ngươi nói có lý, để Đại Minh có thể yên ổn khôi phục nguyên khí, đúng là phải tàn nhẫn với đám tông thất một chút ... Lão phu mai sẽ đi xin chỉ thị hoàng đế, chém Y vương răn đe.
- Như thế thiên hạ may thay.
Thẩm Mặc vui mừng:
- Lão sư lại lập công đức.
- Cần nhiều công đức làm gì, lão phu không định thành phật. Hơn nữa công đức có nhiều cũng chẳng bảo vệ được cả đời.
Ánh mắt Từ Giai trở nên thân thiết:
- Chuyết Ngôn, công đức có nhiều cũng không bằng một học sinh tốt, tương lai lão phu nghỉ hưu rồi, phải dựa vào ngươi hết đấy.
Thẩm Mặc ngẩn ra, không hiểu vì sao Từ Giai nói một câu như thế, nhưng miêng không chậm trễ:
- Sư phụ có chuyện, dù núi đao biển lửa học sinh cũng không ngại ngần.
Khi hai người kết thúc nói chuyện thì đã gần giờ Tý rồi, cửa cung sớm đã khóa, Từ Giai sai người dọn dẹp thư phòng để Thẩm Mặc nghỉ ngơi tạm.
Trong phòng rất ấm, chăn rất mềm, đệm rất êm, nhưng Thẩm Mặc trẳn trọc mãi không ngủ được .. Y nghĩ mãi :"Nếu không phải Từ Giai tiết lộ Tông Phiên Điều Lệ thì là ai?"
Kỳ thực đáp án không khó đoán, vì người hiềm nghi không nhiều, mà có động cơ lại càng ít, nhưng Thẩm Mặc không muốn thấy đáp án này, vì nó có nghĩa là mây đen đấu tranh chính đã bao phủ miếu đường Đại Minh.
"Đây không phải là dấu hiệu tốt.." Thẩm Mặc khoác áo đứng dậy, ánh trăng trong xuyên qua cửa sổ chiếu vào, gian phòng trở nên lạnh lẽo, nhưng y không thêm than, một là sợ trúng độc, hai là sự lạnh lẽo này lợi cho suy nghĩ.
Nhưng càng tĩnh tâm, y càng lo cho sĩ đồ của mình, không phải là hiện tại, mà là tương lai.
Dựa vào hoàng đế, lại thêm bản thân thận trọng, vậy mà cuộc sống còn gian nan, nhưng Gia Tĩnh đế cầm cự nổi mấy năm nữa? Đợi ông ta nhắm mắt, y càng bị kẹp vào thế khó.
Vận mệnh bà cô bị kẹp giữa hai bà chị dâu đã định sẵn rồi.
Thực lòng mà nói, Thẩm Mặc không phải là người thích nhiều chuyện, y tự hỏi lòng, nếu đặt mình vào thời Vĩnh Nhạc, Tuyên Nhân thậm chí là Chính Đức, bản thân y sẽ chẳng có lý tưởng cao thượng gì, mà yên ổn làm quan , lớn nhỏ cũng được, chỉ cần thoải mái cả đời là xong.
Hoặc đưa y tới thời Thiên Khải, Sùng Trinh, y cũng chẳng lãng phí công sức, mà đặt tinh lực lên biển, tới châu Úc, châu Mỹ lập nghiệp.
Nhưng ông trời không tha cho y, ném y vào cái thời Gia Tĩnh đáng chết này, nơi có cơ hội cuối cùng của Đại Minh, không cần lòng mang chí lớn, lịch sử sẽ thúc đẩy ngươi kích động muốn làm gì đó.
Thẩm Mặc bản tính có chút bi quan, y biết sức một người trước mặt quốc gia quá nhỏ bé, muốn làm một hai chuyện lớn, phải có hoàn cảnh chính trị ổn định, mọi người đồng tâm hiệp lực mới được.
Cho nên phải có cách lưỡng toàn, bảo vệ bản thân, bảo vệ đồng niên, để có thể bình an vô sự trong đấu tranh chính trị tương lai.
Nghĩ suốt một đêm, làm đầu óc đau nhức, đến khi trời sáng, nghe thấy gian ngoài có động tĩnh, y liền đi ra, thấy Từ Giai đang luyện Thái Cực quyền.
Đã thấy rồi thì đành đứng một bên đợi, không khí buổi sáng thật lạnh, thở một cái là biến thành sương, Thẩm Mặc rụt đầu lại, muốn siết chặt áo khoác trên người. Nhưng thấy Từ các lão mặc áo đơn, mặt hồng nhuận, chẳng hề sợ lạnh. Y đành làm ra vẻ bình thản, không dám run rẩy nữa.
Một khắc sau, Từ Giai thu công, Thẩm Mặc thấy toàn thân đông cứng rồi, cố nặn ra nụ cười:
- Không ngờ sư phụ còn có công phu cao thâm như thế.
- Chẳng qua luyện nhiều thành quen thôi.
Từ Giai nhận lấy áo khoác từ tay nô bộc:
- Học đạo sĩ trong cung bảy tám năm trước, kiên trì luyện tập mỗi ngày, quả nhiên không sinh bệnh, tinh thần cũng tốt. Nếu không suốt ngày lo công vụ, nắm xương già này không chịu nổi.
-o0o-