Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 720 : Chính khí vĩnh tồn

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Nhược Hạm lo lắng nói:

- Thiếp đi cùng lão gia.



- Không cần, ta đi vạch trần lời nói dối, nàng theo làm gì.

Rồi nhảy xuống xe ngựa nói lớn:

- Cho ta một con ngựa.

Các thị vệ chưa kịp phản ứng, y kéo một người xuống ngựa, tung mình lên, phóng thẳng về phía bắc.



- Đại nhân.

Thiết Trụ cuống lên:

- Còn ngẩn ra cái gì, mau đuổi theo.

Hơn mười kỵ sĩ liền theo sát, Thiết Trụ chắp tay nói:

- Xin phu nhân thay đại nhân hướng nha môn xin nghỉ phép, bọn thuộc hạ đi theo đại nhân.



Nhược Hạm vén rèm xe lên nói:

- Nhờ vào Thiết đại ca.



Thiết Trụ đáp lời, rồi giục Niên Vĩnh Khác:

- Theo nhanh lên, còn cần lệnh bài của ngươi mở đường đấy.



Niên Vĩnh Khang tỉnh lại, cùng Thiết Trụ đuổi theo.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Từ Bắc Kinh tới Bảo An châu dài 240 dặm, lại còn giữa mùa đông băng giá, nhưng Thẩm Mặc thay liền sáu con ngựa, sáng sớm hôm sau đã tới trước thành.



Đứng trên đường núi, nhìn tòa thành rợp trời phiến trắng, Thẩm Mặc ngất xỉu.



Khi y tỉnh lại thì đã năm trên giường, thấy Thiết Trụ, Niên Vĩnh Khang mặc hiếu phục, cùng cả Thẩm Cổn mặc áo trắng, liền biết, không phải là nói dối, mình và sư phụ đã vĩnh viễn cách biệt..



- Sư phụ..

Thẩm Mặc tức thì bật dậy, mấy người liền không giữ nổi , y loạng choạng chạy tới trước linh đường, dưới câu đối "Âm dung uyển tại, Hạo khí vĩnh tồn", một cỗ linh cữu lặng lẽ đặt ở đó, sư phụ Thẩm Luyện mặc nho sam vừa người, vẻ mặt an tường, trông như đang ngủ vậy.




Thẩm phu nhân không kìm được nước mắt:

- Con chỉ cần đối tốt với bách tính là đã báo đáp cho sư phụ rồi, còn về sư nương con không phải lo, sức khỏe của ta tốt lắm.



Thẩm Mặc từ biệt mọi người, Thiết Trụ nhắc:

- Đại nhân, chúng ta mau lên đường thôi, trời có chút âm u rồi.

Y nhìn lại hoa mai trong vườn, như thấy khuôn mặt nghiêm túc của sư phụ đang gật đầu với mình.



Rời thành Bảo An, các hộ vệ đưa thẳng y tới kinh thành.



Từ Bảo An tới Bắc Kinh, vì là con đường quốc phòng trọng yếu, cho nên có tới bốn dịch trạm, vì thế không cần tiếc sức ngựa, có thể thoải mái tung vó chạy về.



Nhưng tốc độ lúc về không nhanh bằng lúc đi, vì không có trái tim sốt ruột thúc giục, hai là sớm mệt mỏi vì lo tang rồi.



Xui thay trời lại ngày càng tệ, tới giờ Mùi, trời đổ tuyết, nhìn không trung âm u, Tam Xích lo lắng nói:

- Đại nhân, trận tuyết này không dừng ngay được, chúng ta không thể tới dịch trạm kế đúng giờ rồi.

Ý hắn là qua lại, vì vừa rời một cái dịch trạm chưa tới hai mươi dặm , có thể quay lại trước khi trời tối.



Thẩm Mặc đưa tay ra, không bao lâu găng tay da phủ đầy bông tuyết trắng như lông ngỗng:

- Xem ra trận tuyết này phải rơi tới vài ba ngày.

Mùa đông năm nay rất lạ, tuyết lớn kinh người, cứ rơi xuống là kéo dài mấy ngày, nên ý Thẩm Mặc là:

- Nhân lúc tuyết còn chưa lớn, tranh thủ lên đường, tứi dịch trạm kế nghỉ ngơi.



- Đại nhân, chẳng may trước khi trời tối không qua được núi Lão Quân thì chúng ta phải cắm trại ngoài trời ... Chúng ta đi quá vội, không mang theo dụng cụ cắm trại, sợ là không thể qua đêm ngoài trời.

Tam Xích lo lắng nói:



- Đừng lo, ta nhớ phía tây núi Lão Quân có tòa miếu Ngũ Lộ Tài Thần, nếu đúng như ngươi nói, chúng ta ở đó một đêm, mai lên đường.



Đại nhân đã quyết, Tam Xích không nói gì nữa.



Vì thế họ tiếp tục tiến lên, tuyết rời mỗi lúc một dày, trời chập tối còn có gió, tuyết rơi mùi mịt, che hết tầm nhìn, thị vệ phía cuối đội ngũ thậm chí không nhìn thấy người đi đầu .