Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 721 : Trong miếu Ngũ Lộ Tài Thần (1+2+3+4)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Đại nhân, xem ra hôm nay không qua được núi Lão Quân rồi.

Tam Xích nói lớn.



Thẩm Mặc vén mũ da, lộ tai ra ngoài:

- Ngươi nói cái gì?



- Thuộc hạ nói xem ra hôm nay không qua được núi Lão Quân rồi.

Tam Xích nói thật lớn để gió không thổi tan đi.



- Vậy tới miếu Tài Thần, sáng mai gió thế nào cũng dừng.



- Chỉ đành như thế...

Tam Xích hét lớn với thủ hạ:

- Theo sát vào, ai tụt đội thành cột băng là mặc xác đấy.



Có thị vệ cười:

- Sợ gì, năm sau tuyết tan về cũng được.



- Ngươi tưởng mình là gấu đấy à?

Mọi người cười rộ lên.



Tiếng cười xua đi đau thương trong lòng Thẩm Mặc, đột nhiên y thấy, trận tuyết lớn này phải chăng chia buồn cho sư phụ mới qua đời? Lúc sau lại nghĩ, tuyết lớn đột ngột, phải chăng dự báo tranh đấu kịch liệt trong triều đình sắp triển khai.



Cứ suy nghĩ miên man như thế, trước khi trời tối tới được dưới núi Lão Quân, thấy mái nhà thấp thoàng dưới bóng cây.

Thẩm Mặc mấy lần qua nơi này, sớm chú ý tới tòa kiến trúc ấy, cũng đã hỏi Mã Vinh Khang, biết tòa miếu này do thiện nam tín nữ tự xây dựng, do người Lão Quân quán quản lý, mùng một ngày rằm đều có tín đồ tới thăm hương cầu tài. Giờ tuyết mù mịt, tín đồ đều trốn hết trong nhà, không thể tới thắp hương được, vừa vặn để đám Thẩm Mặc tá túc một đêm.



Vì thế liền rời đường chính đi tới, không bao lâu sau thấy tòa miếu đủ chính điện, điện phụ, phía trước có lư hương lớn, xung quanh còn có một bầy ngựa buộc ở đó.



- Có người tới trước một bước rồi.

Số ngựa này tất nhiên là không phải của miếu, có người suy nghĩ giống y.



Lúc này có bóng người trong đại điện ra, thấy bọn họ liền rụt đầu lại, tựa hồ hơi hốt hoảng.



Thấy cảnh đó, đội hộ vệ liền quây quanh Thẩm Mặc, cảnh giác nắm chặt binh khí, lặng lẽ nhìn cửa đại điện.



Tam Xích muốn phái người tới thăm dò, Thẩm Mặc nói:

- Lên tiếng trước, bọn họ đông người, cố gắng đừng để hiểu lầm.

Thẩm Mặc phát hiện ra bên điện phía đông còn buộc mười mấy con ngựa, tổng cộng gần 30 con, gấp ba lần nhân số bọn họ.



Thiết Trụ gật đầu nói lới:

- Trời cao đường khó, gặp gỡ là duyên, chúng tôi là khách qua đường, hỏi thăm bằng hữu trong điện.



Bên trong tựa hồ có tiếng náo loạn, nhưng trong gió tuyết nghe không rõ, một lúc sau, Thẩm Mặc sắp mất kiên nhẫn thì có vọng vang vang đáp:

- Thùy bình tương phùng, tức là bằng hữu, chúng tôi cũng là khách qua đường, hỏi thăm bằng hữu bên ngoài.

Nghe khẩu âm thì là người vùng Tuyên Đại.



Một trung niên nam tử cao lớn xuất hiện ở cửa điện, tuổi chừng 40, mặc bộ áo bào màu lam, đi dày da, đội mũ ấm màu đồng, trang phụ kiểu phú thương, nhưng khí độ thì phú thương không thể so sánh được.



Thẩm Mặc quan sát hắn, đối phương cũng quan sát y, mặc dù y trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản, nhưng hộ vệ bên cạnh nhìn cái là biết không dễ đụng vào, nhìn như tùy ý, song con mắt nhà nghề liền nhận ra đó là loại thế trận. Làm hắn nghĩ tới ngay đám sói trên thảo nguyên, lập tức đóng dấu "nguy hiểm" lên người họ.



Nhưng Thẩm Mặc quá trẻ, đối phương không coi vào đâu, nghĩ :" Chẳng là công tử nhà nào đó đi du ngoạn .. Chắc là người quân đội, rốt cuộc là nhà nào nhỉ?"



Nói ra có vẻ phức tạp, kỳ thực chỉ là chuyện trong chớp mắt, Thẩm Mặc ôm quyền nói:

- Tại hạ họ Từ, là người kinh đô, hôm nay ham đi đường, kết quả lỡ dịch trạm, gió lớn tối trời, tới đây ngủ trọ. Không biết tôn tính đại danh tiên sinh là gì?



- Tại hạ họ Tiêu, nhà ở Tuyên Phủ, lần này về nhà ăn tết.



Hai người hàn huyền vài câu, khí độ Thẩm Mặc bày rõ ra đó, chẳng cần cố ý làm bộ, cũng đủ đối phương bỏ ý coi thường, dùng giọng tôn kính, giới thiệu tình hình nơi này cho y:

- Từ công tử, lúc tại hạ tới nơi này không có một ai, hẳn là người tiếp đãi không chịu nổi lạnh, về ngủ đông rồi.



- Ra là thế, vậy chủ phó tại hạ tá túc một đêm, không quấy rầy tiên sinh chứ?

Y hỏi thế là xuất phát từ lễ độ, nếu là nơi không chủ, đương nhiên chẳng cần đối phương đồng ý.



- Không phiền, điện đông bị tuyết đè sập cột trụ, nếu công tử không chê hay cùng quý thuộc hạ tới điện tây tá túc.



Thẩm Mặc liếc nhìn qua mặt người đó, lại nhìn đại điện, cười áy náy:

- Xin lỗi, tại hạ chưa bao giờ ở nhà phía tây.

Thời đó thường thì phu thê chủ nhân ở nhà chính, nhi tử ở nhà đông, nữ nhi ở phía tây, cho nên người kỹ tính khi nghỉ trọ đều tránh nhà tây.



Người kia đương nhiên cũng biết kỵ húy này, nhưng ở chốn hoang dã, đâu phải tứ hợp viện trong nhà, có cần phải câu nệ thế không?



Có điều thái độ Thẩm Mặc kiên quyết, đám Thiết Trụ cũng thắc mắc , đại nhân khó tính như thế từ bao giờ vậy nhỉ? Có điều họ biết, đại nhân làm như vậy nhất định có lý của mình.



Nói chuyện lâu như thế người kia vẫn đứng chắn ở cửa đại điện:

- Nếu thế thì khó xử rồi.



- Tiên sinh xem chính điện rộng thế cơ mà.

Thẩm Mặc tiến từng bước:

- Chúng tôi chiếm chưa tới một nửa chỗ đâu.



- Chuyện này không tiện lắm ...

Người kia kiên nhẫn nói:

- Có nữ quyến.



- Tiêu tiên sinh yên tâm, tại hạ đảm bảo phi lễ vật thị.

Thẩm Mặc thành khẩn nói:

- Tiên sinh hãy tin chúng tôi.



Người kia nhìn vào trong đại điện, đang khó xử thì một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên:

- Đại thúc thật kỳ, nơi này không phải nhà chúng ta, chúng ta cũng dùng không hết, để người ta vào đi..

Thì ra người trong điện cũng mất kiên nhẫn rồi, một thiếu niên từ sau lưng nam tử kia thò đầu ra.



Thiếu niên này ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt nhem nhuốc, không nhìn rõ lắm, chỉ thấy hai đôi mắt to sáng, hàng trăng trắng chỉnh tề, không phù hợp với làn da, mà áo bẩn thủi, lại sờn vải, dáng vẻ một ăn mày chính gốc.



Nhưng Tiêu tiên sinh trông bất phàm lại cung kính khom người với tên ăn mày:

- Sao người lại ra đây?



- Thúc ra ngoài lâu như thế, ta ra xem sao.

Tiếng hán của hắn rất tốt, nhưng âm điệu rất đặc sắc, nghe như đang hát vậy.



Lời chưa dứt một nam tử vóc dáng khôi ngô ánh mắt bất thiện nhìn Thẩm Mặc và các vệ sĩ, đột nhiên hừ một tiếng không rõ nghĩa:

- Cho họ vào, người ta dám vào, chúng ta dám nhận.

Giọng của hắn rất kỳ quái.



Tiêu tiên sinh lòng không yên, nhưng chuyện tới nước này đành cười khổ nói:

- Mời công tử.



Thẩm Mặc cười:

- Mời ba vị ...

Rồi bước vào đại điện dưới sự hộ vệ của đám Thiết Trụ.



- Chậm đã.

Nhưng thiếu niên ăn mày chống nạnh chắn trước Thẩm Mặc.



- Tiểu huynh đệ, sao nói lời lại không giữ lời.

Mặc dù tiểu tử này như ăn mày, nhưng trong dáng vẻ hoạt bát linh động, Thiết Trụ lòng sinh thiện cảm, muốn đưa tay vỗ vai hắn.



Nam nhân với nhau trừ khi rất thân thiết thì không vỗ vai, nhưng nếu hai bên tuổi tác chênh lệch, đây là hành động kéo gần khoảng cách. Thiết Trụ trên 30, thiêu niên kia nhiều lắm bằng được một nửa, cho nên động tác này không coi là mạo muội.



Nhưng thiếu niên đó thình lình lùi lại, tránh tay Thiết Trụ, ngạc nhiên hơn nữa Tiêu tiên sinh sau lưng hắn mặt biến sắc, trong điện náo loạn, dường như xâm phạm tới cái gì đó của bọn họ.



Phản ứng này ngoài tượng tượng của nhóm Thẩm Mặc, Thiết Trụ vội giải thích:

- Đừng căng thẳng ta chỉ đùa thôi.



Tiếu tiên sinh trấn an, thanh niên khôi ngô kia hừ một tiếng, tay buông đao ra, không khí trở nên rất bối rối.



Để hòa hoãn không khí, Thẩm Mặc cười nói:

- Không biết tiểu huynh đệ có gì chỉ giáo?



Thiếu niên kia không bị chuyện vừa rồi làm hỏng hứng trí, còn bắt đầu nhìn Thẩm Mặc nói:

- Ta cho các ngươi vào cũng được, nhưng có điều kiện.

Giọng hắn rất dễ nghe, như chim sơn ca vậy.



- Điều kiện gì?

Thấy đại nhân không lên tiếng, Thiết Trụ hỏi:



- Các ngươi phải đoán câu đố, đoán được mới cho vào.

Thiếu niên kia nhìn Thẩm Mặc mắt híp lại:

- Nếu không đoán được sang điện tây mà ở.


- Vậy tiên sinh đoán thân phận của ta xem.

Thẩm Mặc nghĩ một chút.



- Một chữ đoán một việc, công tử phải viết chữ nữa.



Thẩm Mặc viết chữ "nhân".



- Nhân là quốc trung nhất đại nhân.

Tiêu tiên sinh nhìn chằm chằm y:

- Xem ra ngài không phải con cháu phú quý, mà là trọng thần trong triều.



*** 因 Nhân: Nguyên nhân, trong là chữ Đại, ngoài là chữ Khẩu miệng, chữ Quốc 国



Thẩm Mặc không đáp, Thiết Trụ không phục nói:

- Vậy tiên sinh cũng đoán xem ta làm gì.

Nói rồi cũng viết chữ nhân.



- Vinh hoa phú quý của huynh đệ dựa vào vị đại nhân này, một mình là không làm gì được.

Tiêu tiên sinh cười:



- Cùng là chữ "nhân" vì sao lại bên hơn bên kém.

Thiết Trụ không phục.



- Tuy cùng là chữ nhân, nhưng huynh đệ cố ý viết (hữu tâm)

Tiêu tiên sinh cười ha hả:

- Nhân thêm Tâm là Ân, đời này huynh đệ dựa vào ân tình của đại nhân, hiểu chưa?

Thiết Trụ không còn gì để nói.



Lúc này tiểu ăn mày tên Dã Nhi không biết vì sao thoát được tay huynh trưởng, đứng sau lưng Tiêu tiên sinh, thấy chuyện thú vị như thế tất nhiên cũng xen vào, lấy thanh củi viết chữ nhân lên mặt đất, nói:

- Ta cũng đoán chữ nhân.



Tiếu tiên sinh vuốt râu:

- Đây không phải là dấu hiệu tốt, thứ cho ta nói thẳng, lần này trở về, đoán chừng ngươi đừng mơ tưởng chạy lung tung được nữa.



- Cái gì?

Dã Nhi tức giận:

- Sao lại như thế.



- Hỏng ở chỗ dùng thanh củi, "nhân" thêm vào "thụ", tức là chữ "khốn"!

Tiêu tiên sinh cười lớn.



- Phì phì phì, đồ mồm quạ.

Dã Nhi tức tối dậm chân nhổ phì phì:



- Hỏi hay không là chuyện của người, đoán thế nào là chuyện của ta, linh hay không là chuyện của trời.

Tiêu tiên sinh thản nhiên nói:



- Không chơi với các ngươi nữa, chỉ biết bắt nạt trẻ con..

Dã Nhi bĩu môi chạy mất.



Thấy hắn bị Tiêu tiên sinh đuổi chạy, Thẩm Mặc không nhịn được cười. Sau chấn động, y hiểu họ Tiêu này đã nhận ra thân phận của mình, hơn nữa nắm rõ tình hình của mình, nên mới tự tin trợn mắt nói khoác.



- Công tử cười cái gì? Chẳng lẽ tạ hạ đoán không đúng sao?

Tiêu tiên sinh nhìn y:



- Đúng, quá đúng.

Thẩm Mặc ngừng cười:

- Ta thấy môn học vấn này thật thú vị.



- Đạo đoán chữ bao hồm ngũ hành lục thần bát quái vạn hối, lại kiêm âm dương...

Tiêu tiên sinh bắt đầu bốc phét:

- Bất kể chuyện nhà chuyện nước, đều đoán được hết.



- Ồ vậy lần này ta đoán quốc sự, tiên sinh nói ta sinh năm Đinh Dậu, vậy ta đoán chữ dậu.



- Được.

Tiêu tiên sinh trầm ngâm một lúc:

- Chữ này không tốt, dậu và ưu đồng âm, nếu như công tử hỏi chuyện nhà .. Có phải công tử vừa nhất người chí thân không?



- Ta hỏi quốc sự, không phải gia sự.

Thẩm Mặc sầm mặt xuống.



- Ài, quốc sự càng không hay, chữ này càng ác liệt, tại hạ không tiện nhiều lời.



Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Người đoán chữ chỉ cầu lời thật, tiên sinh không cần kiêng kỵ, huống chi ở chốn hoang dã, tán gẫu mà thôi, chẳng ai coi là thật.



- Vậy tại hạ nói.

Tiêu tiên sinh nhỏ giọng bí ẩn nói:

- Lời này chớ truyền ra ngoài, xem ra Vạn tuế gia của Đại Minh hết thuốc chữa rồi.



- Tại sao?

Vẻ mặt Thẩm Mặc vốn nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc.



- Chữ "Dậu", là chữ tôn thiếu đầu bên trên, thiếu chân ở dưới mà thành, ám thị bậc chí tôn đã không cứu được nữa ...



Tình hình sức khỏe của hoàng đế dù bị phong tỏa nghiêm ngặt, bên ngoài không biết được, nhưng Thẩm Mặc có lý do để tin, nếu họ Tiêu này là Tiêu Cần, thân là thủ lĩnh tà giáo chống đối chính phủ, hắn nhất định không tiếc sức lực nói xấu sức khỏe của hoàng đến, hoặc có nguồn tin khác, d sao nhất định không nói gì hay ho.



Vì thế Thẩm Mặc cười:

- Tiên sinh sai rồi, ta không nói chữ "dậu" trong "thân dậu tuấn hợi", và nói "hữu" trong "quản lộ vi hữu".



*** Hữu và Dậu đồng âm.



Tiên tiên sinh cười lạnh:

- Chữ này càng là điểm dữ , hữu này che phầm trên thành chữ "phản", xem ra giang sơn không ổn, có kẻ muốn tạo phản rồi.



- Thế sao?

Khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên, cố ý sửa lại lần nữa:

- Tiên sinh lại nghe nhầm rồi, không phải chữ đó, mà hữu trong "hữu vô".



Tiêu tiên sinh nghĩ một lúc lắc đầu:

- Chữ này tệ hơn nữa, bên trên là chữ Đại thiếu một dấu, dưới là chữ Minh thiếu một nửa, rõ ràng nói , một nửa giang sơn Đại Minh không giữ được nữa.

Nói câu này mặt hắn trở nên hung dữ.



- Hoàng đế bệnh nguy, thiên hạ tạo phản, nửa giang sơn khó giữ?

Thẩm Mặc nhìn vào khuôn mặt âm trầm của hắn:

- Đó là suy đoán của tiên sinh về Đại Minh.



- Đúng, dự đoán là ta, nhưng kết quả cuối cùng chỉ ông trời mới biết.



- Thế sao?



Hai người nhìn thẳng vào nhau.



Trừ mấy người Thiết Trụ, xung quanh không ai cảm nhận được không khí căng thẳng đôi bên, vẫn ăn uống vui vẻ.



- Ngươi muốn làm gì, nếu đã đoán ra ta là ai, sao còn dám khiêu khích?

Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói:



Tiêu tiên sinh cười ung dung:

- Ngươi có gì mà phải sợ, chẳng qua là viên thị lang chạy về lo tang, không phải tổng đốc nắm mười vạn quân.



- Ngươi ...

Thẩm Mặc muốn nói ra tên đối phương, nhưng không thể, nếu không hai bên chỉ còn đường tử chiến, y không muốn thấy chuyện này, mãi mới hậm hực nói:

- Ngươi là ai?



- Không đoán ra sao?

Tiêu tiên sinh đắc ý nói:

- Ta nói rồi đấy thôi, chỉ là người đoán mệnh hiểu âm dương, thôn thiên cơ mà thôi.



Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Đoán mệnh nên đoán việc tốt, đừng tùy tiện nói xấu triều đình, nếu không ngươi sẽ biết tay.



- Đây có phải là lời cảnh cáo với ta không?



- Không, chẳng là gì cả.

Thẩm Mặc đột nhiên mỉm cười:

- Chỉ là người bèo nước gặp nhau, đưa cho lời cảnh báo thôi.