Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 723 : Tháng giêng
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
- Ca, sao lúc nào cũng hung dữ thế.
Dã Nhi bất mãn véo tay ca ca:
- Muốn ăn thịt người à?
Thấy hai bên muốn đánh nhau, Dã Nhi thấy mình phải tách bọn họ ra.
Bị nàng phá đám, thanh niên áo gấm mặc dù mặt vẫn hầm hầm, đồng thời kéo nàng tới bên cạnh, nhưng khí thế đã giảm xuống:
- Ngươi, ngươi nói chiến thư gì?
Thẩm Mặc không trở lời ngay, ánh mắt hướng xa xa, nói:
- Tiêu Cần thật ra chưa đi xa phải không?
- Hả, ông ta nói thân phận với ngươi rồi ?
Thanh niên há hốc mồm.
- Hắn đã nhận ra ta, sao ta không nhận ra hắn.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
Lời này vô lý, nhưng có sức thuyết phục, ít nhất thanh niên kia cũng tin:
- Sao ngươi biết ông ấy chưa đi xa.
- Vì cái này.
Thẩm Mặc huơ lá thư:
- Hắn để lại thứ có thể chọc giận ta, tên gia hỏa chứa dã tâm này muốn chúng ta đánh nhau ...hắn bày ra chuyện vui như thế, sao có thể không xem.
Thanh niên bị y làm cho hồ đồ:
- Vì sao cái này có thể chọc giận ngươi? Thiên Tâm Thủ Mễ, là gì?
Thủ hạ của hắn trừ võ sĩ cũng có người hiểu chữ nghĩa, nhưng không thể trả lời hắn.
- Một lũ ngốc.
Thanh niên mắng.
- Thiên là ông trời, là thiên triều.
Nhân lúc hắn không chú ý , Dã Nhi nhảy ra, chỉ từng chữ nói:
- Thiên Tâm, chắc là nói tới vùng trung tâm của thiên triều, hẳn chỉ Trung Nguyên, còn "thủ mễ", thủ là lấy, mễ là gạo, tức là lấy lương thực.
Lúc này với trí lực của ca ca nàng cũng hiểu ra , la thất thanh:
- Tới Trung Nguyên lấy lương thực.
Lời này làm phát ra tiếng cười, hiển nhiên mọi người chẳng lạ gì việc này.
Thẩm Mặc nói:
- Tâm địa của Tiêu Cần các ngươi hiểu rồi chứ?
- Ông ta muốn ta giết các ngươi.
- Ngươi thấy giết ta sẽ có hậu quả gì?
- Nơi này hoang vu, bên ta đông người, giết ngươi chẳng ai biết được.
Thanh niên kia khinh khỉnh:
- Sợ rồi hả?
- Nếu ta sợ có công bố lá thư này không?
Thẩm Mặc trấn tĩnh nói:
- Không có gan gấu, không dám lên Tuyết Sơn, có phải các ngươi có câu nói này?
Thanh niên tỏ ra khẩn trương:
- Ngươi dựa vào cái gì?
- Ngươi đoán thử xem.
Thẩm Mặc cố làm ra vẻ cao thâm khiến hắn không khỏi hồi hộp, thật ra hắn cũng không muốn gây chuyện vì lần này ra ngoài chỉ muốn tìm muội muội bảo bối về, cho nên mới mang ít người thâm nhập biên cảnh địch.
Nơi này còn cách Trường Thành 200 dặm, nên để quan quân Đại Minh biết, bằng vào nhúm người này có lắp cánh cũng không thoát.
- Ngươi muốn thế nào?
Thanh niên kia ngoài mạnh trong yếu rồi.
- Hành động của họ Tiêu là muốn chúng ta đánh nhau, tốt nhất các ngươi giết ta, sau đó lại bị quân Minh tiêu diệt, hắn vừa báo được thù, lại khơi lên chiến hỏa đôi bên.
Thẩm Mặc cười nhạo báng:
- Hạng phản bội đáng thương như hắn, chỉ có thể sinh tồn trong chiến hỏa liên miên, không đánh nhau, hắn không có giá trị tồn tại.
- Ta hỏi ngươi muốn thế nào?
" Thì thế uôn gối xuống à..." Thẩm Mặc mắng thầm, ngay từ đầu y chẳng thích gì với ( Nghị tông phiên lộc mễ sơ) của Lâm Nhuận và, ( Tông phiên điều lệ) của triều đình, chỉ là không may bị kéo vào đống rắc rối này.
Hiện giờ có cơ hội , y liền nói thật lòng:
- Thực ra chuyện tới ngày hôm nay liên quan trực tiếp tới việc triều đình quá nóng vội. Thứ học sinh nói thẳng, bất kỳ cải cách nào, phải cố gắng bớt độc chạm lợi ích của số đông, nếu nhất định phải động chạm, thì phải cố gắng rút gọn phạm vi, nếu không thường thường xuất hiện kết quả xấu nhất.
Từ Giai im lặng nghe y nói tiếp:
- Lâm Nhuận dâng thư cùng đình nghị sau này, đều không tiến hành phân tích lợi ích nội bộ của phiên vương, chỉ đơn giản coi bọn họ là một chính thế. Vì thế kết quả khiến toàn bộ tông thất coi như kẻ thủ, gây ra xung đột liên miên.
Từ Giai gật đầu, mặt dò hỏi như tỏ ý :"nếu ngươi hiểu rõ như thế, sao giờ mới nói?"
- Sư phụ cho học sinh nói, kỳ thực mới đầu học sinh tuy không tán thành, nhưng cũng không phản đối. Vì theo ngu kiến của học sinh, các phiên vương đã có địa vị cực cao rồi, nếu đối địch với triều đình, thì chẳng qua vì muốn làm hoàng đế. Song một phiên vương không có thể lực này, mà kẻ ngốc cũng biết hoàng đế chỉ có một người được làm, ai muốn mang mạng đi đánh cược giúp đỡ người khác? Nên học sinh thấy, phiên vương không thể liên kết, cũng không thể thành đại sự ... Tình thế hiện nay chúng ta đối diện tuy khó nhưng không tới mức trí mạng, cần phải thăm dò, không thăm dò vĩnh viễn không tìm được điều, giải quyết được.
- Tên tiểu tử này, đâu ra lắm mưu mô thế.
Từ Giai cười tủm tỉm nhìn y:
- Nói cách giải quyết của ngươi đi.
- Học sinh cho rằng, cải cách thành công nhất là làm cho tất cả hài lòng, nhưng cơ bản điều này không hiện thực. Vì cải cách ảnh hưởng tới phân phối lợi ích, tất nhiên phải tổn hại lợi ích ai đó.
- Đúng thế.
Từ Giai gật đầu, nhưng tỏ ra thất vọng:
- Điều này lão phu cũng biết.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Vấn đề lớn là phải bảo toàn lợi ich của ai, tổn hại lợi ích ai.
- Nói tiếp đi.
- Trước tiên phải phân tích tình hình cụ thể, mỗi một hệ thống phiên vương có lợi ích khác nhau. Học sinh chia làm ba tầng, hạch tâm là hơn 40 vị thân vương, họ nắm quân đội, tài chính, với tất cả mọi thứ khác thuộc tông thất. Đó là phái nắm quyền trong tông thất, lợi ích những người này không thể tổn hại quá lớn, nếu kông làm gì bọn họ cũng phản đối, kết cục là thất bại. Thứ hai là quân vương, thứ tử thân vương, bọn họ có thể ảnh hưởng tới phái hạch tâm, lợi ích những người này không thể bị tổn hại, mà còn phải được lợi, như thế mới khiến bọn họ ủng hộ cải cách, rồi khuyên các thân vương không phản đối cải cách.
- Tiếp đó là đám tướng quân, trung úy trong thân tộc, số này nhiều nhất, tiêu hao lớn nhất, đám người này tuy đông, nhưng không có thế lực, các thân vương không ủng hộ, bọn chúng chẳng làm gì nổi.
Thẩm Mặc mặt không có chút tình cảm nào, nói:
- Cho nên nhìn từ phương diện nào, những kẻ này đều đáng bị hi sinh lợi ích, đổi lấy thỏa hiệp các phía.
*** Con cả thừa hưởng tước vị, con thứ thường được phong mấy chức tướng quân, trung úy của Cẩm Y vệ hay Cấm quân, chỉ là chức ăn lương không làm việc, không quyền, hay con các quận vương.
Từ Giai mắt sáng lên, đúng như Thẩm Mặc nói, trước kia nhắc tới vấn đề tông phiên, ông ta và đại bộ phận quan viên giống nhau, trong mắt lập tức hiện lên hình ảnh đám vương gia ngang ngược, cho rằng đó là hạch tâm của vấn đề.
Nhưng hiện giờ Thẩm Mặc nhắc nhở như thế, ông ta mới ý thức được, hao phí tiền lương của triều đình nhất là đám tướng quân , trung úy, mỗi người này tuy lĩnh số tiền ít, nhưng số người quá nhiều.
Chỉ cần giải quyết được đám người này, áp lực triều đình giảm mạnh.
- Ý tứ của ngươi lão phu hiểu rồi.
Từ Giai vuốt râu nói:
- Phải làm gì bọn chúng đây?
Đó là nghệ thuật lãnh đạo, lúc nào cũng để người khác thấy mình rất quan trọng, vắt óc suy nghĩ, tận lực làm việc, kết quả công lao thuộc về lãnh đạo.
- Đối với loại hoàng thân không thể được thế tập này mà nói, thứ dụ hoặc nhất là được nhận tước vị. Nếu như (tông phiên điều lệ) có thể đám bảo tất cả quận vương có thể bảo tồn vương vị, vương thứ tử có thể được tước, bọn họ sẽ thành tâm ủng hộ triều đình, chủ động giúp triều đình diệt trừ chướng ngại .. Dù thực tế về kinh tế có bị tổn thất cũng không oán hận.
- Ý ngươi là... Thôi ân lệnh.
Từ Giai cũng là cao thủ nên có thể nghe tiếng đàn hiểu nhã ý.
- Sư phụ anh minh, chính là lợi dụng thôi ân, làm thượng tầng tông thất không phản đối nữa. Sau đó trung hạ tầng , cũng không thể để bọn chúng không còn đường sống. Học sinh kiến nghị lấy năm nào đó làm hạn ... Ví dụ tông thất sinh trước Gia Tĩnh thứ 32 trở về, trên 60 thì cấp toàn bộ mễ lộc, mỗi mười tuổi ít hơn giảm đi hai phần ... Để người già được nuôi dưỡng, người trẻ phải dựa sức mình kiếm sống
Vẻ u sầu trên mặt Từ Giai mất hết, khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Ngươi suy nghĩ rất toàn diện, cách này khả thi. Chuyết Ngôn thật tài.
Thẩm Mặc vội nói:
- Học sinh nói bừa, làm sư phụ chê cười.
Từ Giai lắc đầu:
- Lão phu không dễ khen ai, ngươi đúng là cho ta một bài học. Có người trẻ tuổi như ngươi, là may mắn của Đại Minh, may mắn của hoàng thượng, may mắn của lão phu.
Thẩm Mặc tạ ơn luôn mồm.
Thấy Thẩm Mặc khiêm tốn mãi, Từ Giai cười:
- Luận cải cách của ngươi rất là chững chạc, làm cởi bỏ một khối tâm bệnh của lão phu ...
Câu này của ông ta có thâm ý, ngay Thẩm Mặc cũng không hiểu lắm.
Trước giờ Từ Giai luôn coi Thẩm Mặc là nhà cải cách cấp tiến kiểu Vương An Thạch, gây nguy hiểm cho chế độ. Đó là nguyên nhân ông ta tìm đủ mọi cách kết thúc sĩ đồ của y, hoặc ít nhất làm y mãi mãi không thể vào được nội các, lên thủ phụ.