Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 724 : Nguyên hanh lợi trinh

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Có điều Từ Giai không địch giải thích, ông ta quay về chủ đề cũ:

- Trước tiên ổn định thượng tầng tông thất, khai đao với trung hạ tầng, phân hóa chúng, đợi trung hạ tầng bị phân hóa hết, số ít không còn đáng sợ nữa.



- Sư phụ anh minh, con người đa phần tự tư ích kỷ, dù số ít anh kiệt nhìn thấu thì cũng không chống nổi phần đông tầm thường, chẳng thay đổi được gì.



- Vậy ngươi thấy quyền bính của vương phủ phải xử trí ra sao?

Từ Giai hỏi:



- Học sinh thấy điều này cũng không thể quá gấp, dù diện giờ có cưỡng ép chẳng qua cũng chỉ để chúng chuyển từ sáng vào tối, nhân lúc kháng Oa thắng lợi, thuận thế giải quyết vấn đề quân chế. Nâng cao sức mạnh của quân đội, tới lúc đó giải trừ binh quyền của vương phủ thành thuận lý rồi.



- Đây lại là việc lớn nữa.

Từ Giai lắc đầu cười khổ:

- Trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt rồi hẵng hay.



Sư phụ nói đúng, hiện giờ hoãn khai đao với vệ sở, chỉ cần so nhân số, lệnh họ giảm tải số vượt biên chế, còn rốt cuộc có giảm hay không, hiệu quả ra sao thì sau này hẵng hay.



Từ Giai vuốt cằm hài lòng:

- Tóm lại là làm từng bước một, hai ta suy nghĩ giống nhau rồi. Không nói chuyện xa xôi nữa, nói cửa ải hiện nay phải vượt qua thế nào đi, đúng là chẳng có cách nào trấn áp bọn họ.



- Sư phụ, ngươi xem có nên ...

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Mời toàn bộ phiên vương tới kinh thành nói chuyện.



Từ Giai chấn động, mãi mới lắc đầu:

- Vào thời điểm này, bọn họ không dám tới đâu.



- Học sinh vốn mong họ không tới.

Thẩm Mặc cười toe toét:

- Đám phiên vương chỉ dám cắn càn ở lãnh địa của mình, không dám tới kinh thành.



Triều đình thời gian qua vừa bắt vừa giết, rõ ràng muốn cứng rắn với tông thất, đám vương gia tham sống sợ chết kia làm sao dám tới đâm đầu vào lưới.



Từ Giai hơi hiểu ra:

- Ngươi biết bọn chúng không dám tới nên mới mời?



- Đúng là như thế? Không phải bọn chúng thấy ủy khuất sao? Chúng ta mời tới cho cơ hội lên tiếng. Tới, bọn chúng không dám. Không tới, bọn chúng hiện nguyên hình. Triều đình lúc này khiển trách, hạ uy phong bọn chúng, sau đó mới tung Tông phiên điều lệ mới ra, khả năng sẽ thuận lợi bất ngờ.



- Ngươi tính cũng phải, tát một cái cho một quả táo mà.

Từ Giai cười ha hả.



- Đó là do sư phụ dạy học sinh.

Thẩm Mặc nhẹ nhàng nịnh một câu, quả nhiên Từ Giai cười không khép miệng lại được.



Hai người đang nói chuyện hào hứng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên:

- Các lão, hỏa tốc sáu trăm dặm.



Từ Giai chỉ sau bình phong, ý bảo Thẩm Mặc tránh một chút, Thẩm Mặc vội đứng dậy trốn đi, y không biết trước kia chỉ một người được hưởng thụ đãi ngộ này.



Thóng chốc yên tĩnh, rồi nghe Từ Giai trầm giọng nói:

- Lui đi..

Tiếp đó người kia đáp lời, rồi tiếng đóng cửa.



- Ra đây.

Giọng Từ Giai trở nên nặng nề.



Thẩm Mặc đi ra hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì rồi.



- Tự xem...

Từ Giai nói xong nhắm mắt lại.



Thẩm Mặc bình ổn tinh thần, lấy thư xem , thấy bên trên viết "Hạ quan tuần phủ Chiết Giang Vương Bản Cố tấu gấp: Ngày 30 tháng chạp năm ngoái tới Bình Hồ, tiếp quản binh quyền của Hồ Tôn Hiến, nhưng binh tướng Chiết Giang tựa hồ bị kẻ nào xúi bẩy, chẳng những cự tuyệt tiếp nhận hạ quan chỉ huy, còn đánh đuổi người của hạ quan, cực kỳ ngang ngược. Hạ quan lấy đại cục làm trọng, tạm lui khỏi Hàng Châu, đồng thời lệnh Lô Thang tổng binh Chiết Giang, Du Đại Du đề đốc thủy quân, tiến thành tiếp chỉ, nhưng đều tìm mọi cách chối từ, mang lòng bất lương. Tất cả đều do họ Hồ ngầm giật dây, lòng Tư Mã Chiêu, người Giang Nam đều rõ. Mong triều đình tức tốc định đoạt, tránh thành đại họa."



Còn chưa xem xong Thẩm Mặc đã toát hết mồ hôi, tên Vương Bản Cố này quá tàn độc, ý đồ dồ Hồ Tôn Hiến vào chỗ chết.



Chuyện ở đông nam, Thẩm Mặc hiểu hơn bất kỳ ai. Vì giữ thể diện cho Hồ Tôn Hiến, ổn định thế cục, triều đình không phát chỉ lệnh bảo Hồ Tôn Hiến giao binh quyền, nhưng ngầm ám thị hắn từ chức tổng đốc đông nam.

Từ các lão cũng xem như tình nghĩa, cho hắn nghỉ hưu với hàm thiếu bảo thượng thư binh bộ, coi như bảo vệ lúc tuổi già.



Phải biết ban đầu triều đình định áp giải Hồ Tôn Hiến vào kinh thẩm tra, đủ thấy Thẩm Mặc phải nỗ lực lớn thế nào. Nhưng Hồ Tôn Hiến không nhận ý tốt này, lơ đi ám thị triều đình, không chịu chủ động từ chức.



Ở chuyện này triều đình không nói rõ cho Vương Bản Cố thay Hồ Tôn Hiến, chỉ có Từ các lão dùng hình thức thư riêng, bảo hắn đàm phán với Hồ Tôn Hiến, xem có thể giao binh quyền, hai bên vui vẻ không. Chưa từng bảo hắn cưỡng chế đoạt binh quyền của Hồ Tôn Hiến.



Nhưng tinh thần thanh lưu chó dại của Vương Bản Cố lại phát tác, cho rằng với loại người như Hồ Tôn Hiến chẳng cần nói chuyện, cứ giơ cao tay mà đánh.

Vì thế chủ động xuất kích, làm tổn thương tự tôn của Hồ Tôn Hiến, xỉ nhục nghiêm trọng tướng sĩ đông nam, làm thế cục vốn khẩn trương càng thêm khẩn trương.



Nhưng Hồ Tôn Hiến không dâng thư biện hộ, chỉ toàn do Thẩm Mặc nói ở đây tất nhiên không hề có sức thuyết phục, Từ các lão nghiêm túc nói:

- Ta biết Vương Bản Cố và Hồ Tôn Hiến có trở ngại lớn, nhưng ta tin hắn không lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Không khí hài hòa vừa rồi bị phá vỡ hết.



Thẩm Mặc vội nói:

- Sư phụ, Hồ Tôn Hiến không hề có lòng phản nghịch, hắn là kẻ trung trinh, cũng không có năng lực ấy.



- Ta nghe nói tướng sĩ đông nam chỉ biết Hồ đại soái, không biết hoàng thượng.


Trong lòng y ngứa ngáy tự mâu thuẫn với mình, hộ vệ và kiệu phu ẩn trong bóng tối , chỉ có Tam Xích đứng đằng sau.



- Từ đây về nhà lại xa.

Thẩm Mặc làm bộ làm tịch:

- Nếu đã thế ...



- Vậy thì vào vậy.

Tam Xích hói hộ điều đại nhân khó nói ra lời.



- Cần ngươi lắm mồm à?

Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đi vào ngõ.



Hai người sắp đi tới căn nhà cuối cùng đột nhiên cửa nhà đó mở ra, cả hai vốn chột dạ, vội nấp vào cổng nhà bên thò đầu ra xem, thấy hai bóng người dài chiếu lên tường.



Sau đó là giọng nói trầm thấp, ngõ nhỏ yên tĩnh, nghe rất rõ ràng, là giọng của Tô Chí Kiên:

- Tỷ, chuyện này nghĩ kỹ vào, đừng từ chối dứt khoát như thế.



Sau đó là giọng không vui của Tô Tuyết:

- Còn cùng người khác bán đứng ta thì đệ đừng tới nữa.



- Sao lại bán đứng?

Giọng Tô Chí Kiên cao lên:

- Đệ quan tâm tới tỷ mới nói thế, người khác thèm để ý tới tỷ cô độc lẻ loi không?



Lời này làm Tô Tuyết im lặng, Tô Chí Kiên tưởng nói trúng chỗ yếu của nàng, liền thừa thắng truy kích:

- Qua tháng hai là tỷ tỷ đã 25, người ta có con cái biết đọc sách rồi, tỷ vấn đau khổ chờ đợi mỏi mòn .. Tỷ, nữ nhân rốt cuộc vẫn phải lập gia đình, để muộn không đáng giá nữa.



- Đừng nói nữa.

Giọng Tô Tuyết run run:

- Ta sống rất tốt.



- Tốt? Tốt cái gì mà tốt?

Tô Chí Kiên nổi giận:

- Rốt cuộc tỷ nghĩ cái gì? Trên đời này có nữ nhân ngốc như tỷ không? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra? Họ Thẩm kia không hề có ý cưới tỷ, khi nào y chán ở nhà mới tới tìm tỷ giải khuây. Y có coi tỷ là con người không? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi.

Bóng của hắn trên tường như con dã thú nổi điên:

- Hiện giờ tỷ đã quá lứa lỡ thì, lại được Thương Minh tiên sinh nhìn trúng, luận tướng mạo, tài ba, người ta kém gì họ Thẩm? Hiếm có là hắn si tình, tới năm ngoái phu nhân qua đời mới dám tìm đệ cầu thân. Cưới hỏi đàng hoàng đó tỷ, gả vào đó tỷ là phu nhân! Là vận may trên trời rơi xuống, đốt đuốc tìm đâu ra nhân duyên tốt như thế.



- Ngươi thích thì tự gả cho hắn ấy.

Giọng Tô Tuyết không còn do dự như vừa nãy:

- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.



- Đệ không nghe nhầm chứ, không muốn làm chính thất lại muốn ở đây làm quả phụ sống, tỷ cho rằng đợi phu nhân của y chết rồi sẽ đón tỷ về sao? Nằm mơ đi, y chơi tỷ chán lâu rồi, vứt tỷ đi như dép rách rồi .. Thiên hạ có nữ nhân ngu xuẩn như vậy không?



- Câm mồm.

Tựa hồ Tô Tuyết tát hắn một cái, cố nén giận nói:

- Đi đi, đừng quát tháo ngoài cửa, ta không muốn để hàng xóm nghe thấy.



- Nghe thì nghe.

Tô Chí Kiên khinh bỉ:

- Đã đê tiện thành thế này rồi còn sợ à?

Hắn đề cao giọng:

- Đường phố ra đây mà xem này, nữ nhân ngu xuẩn năm trăm năm khó gặp...

Ai ngờ lời chưa dứt đã "hự" một tiếng, gục ngay xuống đất.



Tô Tuyết vốn mặt tái nhợt nhìn đệ đệ hung hãn, thấy hắn biến thái xỉ nhục mình, nàng hoài nghi, đây chính là đệ đệ nàng hi sinh cả đời để toại nguyện cho hắn sao? Có phải hắn bị ma nhập rồi không?



Đang lúc tuyệt vọng thì thấy hắn ngã ra đất, nhìn lại thấy một hán tử vạm vỡ đưng đó, cái tay lớn còn giơ lên, hiển nhiên là hung thủ đánh gục Tô Chí Kiên.



Tô Tuyết định thét lên nhưng người kia nói:

- Tô đại gia, là tại hạ.

Giọng nói này quá quen thuộc, chẳng phải vệ sĩ trưởng luôn theo "y" như hình với bóng sao?



Tô Tuyết thở phào, vội tới sờ mũi đệ đệ, may là vẫn đều, chỉ bị ngất đi.



Tam Xích nói nhỏ:

- Tại hạ thấy hắn nói lời xúc phạm, không nhìn được mới ra tay giáo huấn, Tô đại gia yên tâm, tại hạ ra tay rất có chừng mực.



Tô Tuyết trừng mắt nhìn hắn:

- Khiêng vào đi, đất lạnh lắm.



Tam Xích vất vả vác Tô Chí Kiên cao lớn the Tô Tuyết vào nhà, bỏ đại nhân ở đằng sau.



Thẩm Mặc tuy bị ngó lơ nhưng chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại thấy lòng đầy day dứt, tự trách.

Vừa rồi Tô Chí Kiên nói cho Tô Tuyết nghe, nhưng chẳng khác nào cái tát vào mặt y, làm y hận không thể kiếm lỗ mà chui vào ...



Nói thật, nếu không phải Tô Chí Kiên nói quá khó nghe, y lo Tô Tuyết giận quá xảy ra chuyện không hay, có khi y đã lựa chọn lặng lẽ rời đi.



Có điều hiện giờ nói gì cũng đã muộn, nhất thời kích động, giờ phải đối diện với thời khắc xấu hổ, Thẩm Mặc đứng trong sân nhìn mặt trăn u ám, thầm nghĩ hôm nay chắc chắn ra đường không xem ngày, nếu không sao gặp chuyện phiền lòng từ sáng đến tối.



Đang do dự có nên rời đi không thì Tam Xích đi ra nói nhỏ:

- Tiểu tử kia phải sáng mai mới tỉnh được.

Rồi nháy mắt với Thẩm Mặc, chuồn ra ngoài cổng.