Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 725 : Đêm đã khuya
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
"Ít nhất phải ra dáng nam nhân chứ!" Thẩm Mặc thở dài, chỉnh y phục, bước vào gian phòng của Tô Tuyết.
Trên bàn tròn giữa phòng có bình hoa chỉ cắm một bông hoa mai le loi, cánh hoa mỏng manh, nhưng tỏa hoang thoang thoảng. Ngoài ra tất cả như xưa, không có gì thay đổi, tới ngay bàn cờ cũng đặt vị trí y quen thuộc.
Thẩm Mặc nhớ ván cờ đó chưa chơi hết, khi ấy y vừa từ Giang Nam về, mang cho Tô Tuyết ít thổ sát, tới chơi đấu vài ván cờ, sau vì đột nhiên có chuyện phải bỏ dở rời đi...
Có điều đã hơn nửa năm trước rồi, y đưa tay sờ lên bàn cờ, không có chút bụi nào, tim thắt lại.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, Tô Tuyết đã tới bên cạnh, nàng đưa tựa tùy ý gạt bàn cờ, làm loạn thế trận, giấu đầu lộ đuôi nói:
- Buồn chán bày kỳ phổ, chẳng đáng lọt vào mắt đại nhân.
Thẩm Mặc cười gượng:
- Không mời ta ngồi sao?
- Ngài thích ngồi thì ngồi, ai ngăn được?
Hôm nay tâm tình Tô Tuyết tựa hồ không ổn định.
Thẩm Mặc xấu hổ ngồi xuống:
- Cho xin ngụm nước.
- Không đun, nhịn đi.
- Ồ, được.
Thẩm Mặc không biết nói gì, cảm giác thoải mái khi ở bên nàng không biết đã mất đi bao giờ, thay vào đó là rối rắm nặng nề ngày càng lớn, đó mới là nguyên nhân chân chính nửa năm qua y không tới ... Chứ không phải là bận.
Tô Tuyết tuy nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy đun nước cho y, Thẩm Mặc vội nói:
- Bảo nha hoàn làm đi.
Tô Tuyết không để ý tới y, đặt ấm lên bếp lò, ngồi bên cạnh ngây ra.
Thẩm Mặc gãi đầu, ngồi xuống bồ đoàn đối diện với nàng cách bếp lò.
Hai người ngồi trong bóng tối, ánh lừa bếp lò hắt ra làm vẻ mặt hai người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, Tô Tuyết tựa như đang nhìn Thẩm Mặc, lại tựa như đang nhìn ánh lửa lay động, khẽ quạt bếp, giọng xa xăm :
- Nghe thấy hết rồi à?
- Ừ, nghe thấy hết rồi.
- Coi như chưa nghe thấy đi.
Tô Tuyết điều chỉnh hô hấp, mỉm cười, nụ cười đó làm trái tim người ta tan nát.
- Không coi như chưa nghe được.
Thẩm Mặc nói khẽ, Tô Tuyết không lên tiếng.
Nước sôi, Tô Tuyết rót nước vào ấm tràn, văn hóa trà Trung Hoa lúc này có thể xưng là trà nghệ rồi, nhưng phải có bàn tay mỹ nữ pha trà, mới thể hiện đỉnh cao của nó, Tô Tuyết đã biết nó thành một môn nghệ thuật biểu diễn, động tác nhẹ nhàng lưu loát, giống như diễn tấu nhạc.
Thẩm Mặc lặng lẽ nhìn động tác của nàng, ủ rũ, nặng nề, day dứt, bi thương theo nước trà vàng rót vào chén biến mất tăm tích.
Tô Tuyết cũng khôi phục lại khí độ ung dung trấn định thường ngày:
- Uống đi.
Thẩm Mặc đón lấy, uống cạn, nói câu "trà ngon.." Hết sức vô nghĩa, cuối cùng lên tiếng:
- Lời Chí Kiên tuy khó nghe, nhưng ta thấy ... Nàng nên suy nghĩ ...
Tô Tuyết hít mùi trên người y.
- Không cần gấp, đợi quá môn đã ...
- Chàng có thể không gặp lại thiếp nữa.
Rất lâu từ trong cổ hòng y mới phát ra được một tiếng:
- Ừ.
Nến đỏ treo cao, hai bóng người trên cửa sổ ngày càng tới gần nhau, tới khi hợp lại làm một.
Thẩm Mặc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nhìn màn che màu lam, sờ tấm chăn còn mang mùi u hương của Tô Tuyết, nhưng không thấy bóng nàng đâu.
Y gọi liền mấy lần, nhưng không có lời đáp lại, cảm thấy hơi lạnh, thì ra lò sưỡi đả tắt, định khoác áo đứng dậy thì thấy một phong thư bên gối.
Thẩm Mặc tim giật đánh thót, biết có chuyện không hay rồi, vội lấy thư ra xem, là dòng chữ thanh lệ của Tô Tuyết, đại ý là:
" Thẩm lang, khi chàng đọc thư này, thiếp thân đã biến mất trong biển người, thứ cho thiếp không từ mà biệt, đừng tìm thiếp nữa, vì rời khỏi chàng, là chuyện thiếp luôn muốn làm nhất xưa nay."
" Hôm nay từ biệt, hai ta vĩnh viễn không ngày gặp lại, thiếp cuối cùng có thể dốc hết lời trong lòng, không cần che giấu nữa. Nguyên nhân thiếp đi, không phải lo phá hỏng gia đình chàng, dù là phu nhân hay tiểu thiếp của chàng, thiếp thân đều không quen, không thể vì cảm thụ của họ mà hi sinh mình. Thiếp không cao thượng đến thế, thiếp ra đi, vì không vượt qua được bản thân."
" Năm xưa quen chàng, chẳng qua cũng vì tính mạng của đệ muội bức ép mà thôi, thiếp thân cứu được đệ muội, nhưng không thể nuôi chúng trưởng thành, nên mới gửi gắm vào vòng tay chàng. Hại chàng làm nhiều việc trái lai lương, đó đều là lỗi của thiếp."
"Có thể nói, thiếp tiếp cận chàng là vì lợi dụng, một thời gian dài sau đó cũng là như thế. Thiếp định, chỉ cần đệ muội sống ổn rồi, thỏa mãn mọi yêu cầu của chàng, trong lòng không có gánh nặng tâm lý gì. Vì thiếp là kỹ nữ, có đóng giả cao quý đến đâu, cuối cùng phải bị bán đi. So với bán cho lão già đáng tởm, sao không bán cho trạng nguyên lang anh tuấn chức cao quyền trong? Khi đó tiện thiếp chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt Ân phu nhân của chàng."
" Nhưng có lẽ thiếp quá non nớt, lần đầu ra tay đã thất thủ, không quyến rũ được chàng, bản thân lại lún vào không rứt ra được. Thiếp không biết, trên đời có nam tử có thể khiến thiếp không thiết tha cơm nước, ngày đêm tưởng nhớ ..."
" Trước khi gặp chàng, thiếp tuy sống chốn phồn hoa, nhưng lòng cô độc, chỉ đánh đán phát tiếng ai oán, nhìn trời xanh ngắm bóng hồng bay qua, hận không thể đi theo, vĩnh viễn rời xa nhân thế dơ bẩn."
"Chẳng biết từ khi nào tấm bèo lại có rễ, rễ có nó quân lên người chàng. Chỉ cần ở cùng chàng, thiếp liền không thấy lạnh lẽo nữa, thiếp nguyện ý hát vì chàng, cười vì chàng, khóc vì khác, làm tất cả vì chàng."
" Nhưng dù thiếp tự cho mình thanh cao tới đâu cũng không che dấu được dơ bẩn của bản thân, thiếp không có tư cách yêu thương chàng. Vì thiếp lợi dụng chàng kiếm lợi, nếu thiếp không có chút cảm tình nào với chàng, thì nó thành giao dịch xác thịt rồi, đó là toan tính ban đầu của thiếp. Nhưng thiếp không phải bản thân khi xưa, không thể bán mình cho chàng nữa ... Vì thiếp đã yêu chàng mất rồi."
" Ái tình không phải là mua bán, nếu thiếp theo chàng thật, tất cả mọi thứ giữa chúng ta sẽ thành cuộc giao dịch, thiếp không muốn thành kỹ nữ trước mặt chàng. Hãy tha thứ cho mâu thuẫn của thiếp, nhưng người như thiếp, cả đời không thể thay đổi."
"Nhưng thiếp thực sự không muốn rời chàng, cho nên mới tới vương phủ làm việc, thực chất là giở trò mặt dày, để có thể thường xuyên gặp chàng, nói chuyện với chàng, thế là đủ. “
“Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, tâm nguyện nhỏ nhoi này cũng thành xa xỉ, mấy tháng liền chàng không tới, ngược lại đám ong bướm quấn lấy, làm thiếp không chịu nổi phiền nhiễu. Cầu vương phi, vương phi cũng nói vun vào cho đệ đệ của người. Thiếp mới hiểu, nữ tử độc thân sống chốn quyền quý kinh đô yếu ớt thế nào, cho nên sớm có ý bỏ đi."
" Nhưng trong lòng luôn tiếc nuối, chưa từng làm người trong lòng động tâm, là thất bại lớn nhất trong đời thiếp. Hôm nay trời đất run rủi, tâm nguyện thỏa mãn, không còn tiếc nuối nữa, không đi còn đợi tới bao giờ? Từ nay dạo khắp sơn lâm, làm bạn với đàn, tiêu diêu tự tại. Lang quân trân trọng, đừng nên nhung nhớ. Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ... Tiện thiếp Tuyết Nhi khấu đầu."
Thẩm Mặc tim đau đớn như dao cứ, nước mắt ướt đẫm gò mã, lẩm bẩm:
- Nha đầu ngốc, nói toàn lời hoang đường, câu cuối lại để lộ tẩy.
Nguyên văn trong lời Trang Tử :tuyền hạc, ngư tương dữ xử vu lục, tương ha dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ.
Ý tứ là: Hai con cá bị vây trong bùn cạn, không động đậy được, xoay người là làm đau đớn lẫn nhau. So với cả hai bên cùng dày vò, chẳng bằng để đối phương ra sông, một mình hưởng tự do khoái lạc.
Nàng là nữ tử si tình ngốc nghếch, không muốn để người trong lòng bị mang tiếng phụ nghĩa, phá hỏng cuộc sống của y, nên cố làm vẻ kiên cường, để y yên tâm.