Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 727 : Mộng tưởng và hiện thực (1 + 2 + 3)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Đại nhân đừng giấu nữa, mạt tướng chịu được mà.

Thích Kế Quang đau đớn nói:

- Nhìn Đàm Luân, Doãn Phượng bị gọi tới Bắc Kinh là mạt tướng biết đại soái sắp bị gạt bỏ rồi ... Lúc mấu chốt này mà đại nhân lại bị đưa khỏi kinh thành, là chặt đứt chỗ dựa của đại soái ở trên triều, xem ra bọn chúng đã hạ quyết tâm. Diệt đại soái xong, cũng sẽ không bỏ qua cho đại nhân.



Nghe hắn nói, Thẩm Mặc ngớ ra hồi lâu, mới nói:

- Toàn là do huynh nghĩ ra à?



- Đúng, có điều Trương Thái Nhạc nhắc nhở, mạt tướng mới nghĩ ra.



- Hắn nhắc huynh cái gì?

Thẩm Mặc cau mày.



- Hắn nói..

Thích Kế Quang ấp úng :

- Nói mạt tướng đừng vì cảm xúc nhất thời, mất đi cơ hội gây dựng sự nghiệp.

Thực ra Trương Cư Chính nói "chim khôn chọn cành mà đậu", ý tứ gì rõ ràng, nhưng có điều Thích Kế Quang không muốn nói xấu hắn.



- Thì ra là thế.

Thẩm Mặc thở phào :" Xem ra sau này làm người nên thẳng thắn một chút thì hơn." Rồi cười thần bí:

- Huynh cứ xem xem, ta có ngã được không?



- Mạt tướng tin đại nhân.

Thích Kế Quang gật mạnh đầu.



- Ha ha ha, trời không còn sớm nữa, về nghĩ đi.



Thích Kế Quang hành lễ:

- Đại nhân bình an vô sự, là phúc phận của mạt tướng và Thích gia quân.



Thích Kế Quang đi xa rồi, Từ Vị sau rèm đi ra, vặn lưng nói:

- Đệ cần tốn công thế không? Hắn là cấp dưới cũ của đệ, lại là người trung hậu đáng tin, có gì nói thẳng là xong.



Thẩm Mặc thuận miệng nói bậy:

- Đó không phải tác phong cán bộ lãnh đạo.



Từ Vị không tin, nhưng chẳng hứng thú nói với y, ngáp dài:

- Hai ngày không chợp mắt rồi, giờ ta đứng cũng ngủ được.



++++



Trước khi Thẩm Mặc tới Thiên Tân vệ một ngày, chỉ huy sứ, tuần án ngự sử nơi này đã chuẩn bị xong thuyền bè, đợi khâm sai đại nhân. Cho nên đội ngũ vừa tới bờ biển, có thể trực tiếp lên thuyền.



Trong thời gian chờ đợi, Thẩm Mặc nhìn thấy ở bến tàu khác có đội thuyền biển đang rỡ hàng, hỏi ra mới biết là vận chuyển lương thảo tới kinh sư. Thẩm Mặc tức thì hứng thú nói với quan viên tùy tùng:

- Đi nào, chúng ta tới xem.

Thẩm Mặc cực ghét tào vận, nên thấy triều đình chủ động chuyển sang hải vận rất vui mừng. Lần này cố chấp muốn đi biển cũng là vì thế.



Quan viên văn võ chẳng thấy có gì hay, nhưng khâm sai lớn nhất, y muốn làm gì mọi người chỉ đành bồi tiếp.



Thế là đoán người tới đó, quan viên phụ trách bên kia hay tin tới bái kiến. Thẩm Mặc ôn hòa chào hỏi bọn họ, hỏi:

- Hà vận đổi thành hải vận, mọi người có thấy quen không?



Những người kia chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:

- Rất không quen.



- Vì sao?

Tâm tình của Thẩm Mặc không tốt như ban đầu nữa.



Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng quan viên có vẻ đứng đầu nói:

- Bẩm đại nhân, trên biển sóng to gió lớn, đá ngầm khắp nơi, lại còn hải tặc quấy nhiễu, lần nào chúng tôi cũng phải nơm nớp đề phòng ..



- Hơn nữa chưa tới một năm đã chìm bảy thuyền, mất hơn trăm huynh đệ.

Lại có người nói:

- May nhờ năm sau khôi phục như cũ, nếu không chúng tôi không sống nổi.

Mọi người lên tiếng phụ họa.



Thẩm Mặc nghe mà rất khó chịu, nhưng thấy bọn họ nói rất chân thành, liền nén giận hỏi:

- Ai nói với các ngươi năm sau khôi phục lại như ban đầu?



- Tổng đốc của chúng tôi, ông ấy vỗ ngực đảm bảo, kiên trì tới khai xuân là không phải chịu tội nữa.

- Đúng thế người ta đều nói như thế.



- Nghe đâu Từ các lão đã phê chuẩn rồi.



- Ồ..

Thẩm Mặc cau mày, những người kia thấy thế lo sợ hỏi:

- Chẳng lẽ lại có thay đổi?



Thẩm Mặc tự biết thân phận, không muốn gây nên sóng gió, cười đáp:

- Bản quan là thị lang lễ bộ, các ngươi hỏi ta chuyện tào vận, khác gì hỏi đường người mù.

Các quan viên nghe câu trả lời hài hước liền yên tâm, nhưng y lại thêm phiền muộn.




- Ài, ta biết chứ, nhưng cha ta sốt ruột, cuống lên kiếm nữ nhân cho ta, may mà ngũ phòng lập công, nếu không chẳng biết còn nạp mấy phòng thiếp nữa.



- Cái phúc này không dễ hưởng.

Nếu là trước kia Thẩm Mặc sẽ rất hâm mộ hắn, giờ chỉ có thương hại.



- Đúng vậy.

Trường Tử không giấu y:

- Người ta nói ba nữ nhân thành một đoàn kịch, trước kia ta không hiểu, nạp tam phòng về mới biết, nữ nhân thích cãi nhau, vì chuyện vặt vãnh cũng cãi nhau nửa ngày trời. Ta hiếm khi mới về nhà một chuyến mà sống không yên khắc nào, ngươi nói có bị ảnh hưởng không? Giờ thì hay rồi, tới ngũ phòng, suốt ngày chó chạy gà bay, làm ta sợ không dám về nhà nữa ... Dù sao ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cha ta không càu nhàu nữa, ta ngủ trong quân doanh cho yên tĩnh.



Trường Tử hâm mộ nói:

- Ngươi đúng là nhìn thấu triệt, kiên quyết không để trong nhà thêm người ...



Trước mặt Trường Tử, Thẩm Mặc chẳng làm bộ, nói thực:

- Tại ta năm xưa quá ngây thơ hứa chắc nịch, muốn thêm đoi đũa, lại không thể làm trái lời thể, kết quả làm ta hết sức rối rắm ... Mẹ nó, nghĩ tới việc này lại phiền lòng ... Còn bất hòa với đệ muội của ngươi nữa.



Trường Tử làm ra bộ mặt người từng trải:

- Không phải ta dạy bảo ngươi, nhưng những năm qua ta tổng kết được kinh nghiệm, nữ nhân không thể quá chiều chuộng, nếu không được đằng chân lân đằng đầu ... Ngươi chiều đệ muội quen mất rồi.



- Đúng thế, trước kia không có kinh nghiệm ...

Thẩm Mặc nhìn trần nhà:

- Chẳng trách Lục Du nói :" Hoa biết cười nói thêm phiền não, đá chỉ im lặng mới đáng yêu."



- Thấy chưa, ta đã bảo mà. Nữ nhân yếu đuối, không nên đánh, nhưng gặp phải chuyện này ngươi cứ tống về nhà mẹ đẻ, lạnh nhạt một hồi, đợi nàng ngoan ngoãn trở về, đảm bảo không còn tật xấu gì nữa.



- Cách này cũng tùy từng người thôi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Ngươi biết chuyện Tào Tháo và Đinh phu nhân không?



-Biết.

Trường Tử cũng đã độc Tam Quốc Chí, tất nhiên nhớ như in chuyện phong lưu của Ngụy võ vương:

- Ngưoi nói đệ muội giống Đinh phu nhân.



- Nhất định.

Thẩm Mặc nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh:

- Trả về đơn giản, nhưng đừng mơ đòn lại nàng.



- Ài, đệ muội còn được phong cáo mệnh, ngươi chẳng bỏ được, ta thật thương ngươi.



- Ha ha ha, sao ta bỏ nàng được chứ? Kiếp này cưới được nàng, là phúc lớn nhất của ta. Với ta nàng là nữ nhân ưu tú nhất trên đời.

Thẩm Mặc nói với giọng tự hào:

- Người ưu tú luôn có cá tính, huống chi tính xấu của nàng do ta chiều mà ra, sao trách nàng được?



- Vừa mới chê bai, giờ lại bảo vệ.

Trường Tử cười:

- Ta hiểu rồi, chuyện vợ chống người khác, người ngoài không nên xen vào, nói thế nào cũng chẳng được lòng ai... Vậy ngươi định làm sao?



- Kết hôn bảy năm rồi, đoán chừng ngứa ngáy một chút, qua đi là ổn thôi.



- Xem ra lần này ngươi nam hạ, cũng là có ý né tránh sóng gió.



- Đúng thế, không đuổi ngưởi ta về được thì ta đây chạy là xong.

Thẩm Mặc cười vô xỉ:

- Thế giới này thật tuyệt, chẳng lo vợ chạy mất.



- Yêu cầu của ngươi thật thấp ... Sớm biết thế ngươi học theo Thẩm Kinh, lấy cô vợ Nhật Bản ấy, người ta dịu dàng ấm áp hơn nữ nhân Đại Minh nhiều, chẳng lo làm ngươi giận.

Dù sao người làm lính nói chuyện không cấm kỳ gì:

- Hơn nữa nghe Thẩm Kinh nói, nữ nhân Nhật Bản còn có ưu điểm kín đáo ... Nhưng ta hỏi mãi hắn không chịu nói.



- Ha ha ha...

Thẩm Mặc cười lớn:

- Chuyện đó đánh chết hắn cũng không nói đâu .. Ngươi muốn biết thì hỏi Thái Thái Tử, để nàng ấy làm mai giúp ngươi.



- Hay ...

Trường Tử hơi động lòng, nhưng chớp mắt lại xụ mặt xuống:

- Không được, cha ta đánh chết ta mất, ông ấy hận giặc Oa thấu xương.



- Ngươi không bằng Thẩm Kinh rồi.

Thẩm Mặc phì cười:

- Có biết hắn nói gì với đại bá của ta không?



- Nói gì?



- Nói là hắn đang kháng Oa.



- Là sao?



- Hắn nói, mình cưới một nữ nhân Nhật Bản, là có một nam nhân Nhật Bản không có vợ, sẽ ít đi mấy đứa trẻ Nhật Bản. Nếu như nhiều người làm như hắn, lấy hết nữ nhân Nhật Bản, thì chỉ ba đời là Nhật Bản diệt chủng rồi... Ha ha ha.



-o0o-