Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 73 : Làm ăn chỉ lãi không lỗ (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Thực ra thì còn lại một loại nữa, chính là "đại thiếp" hoặc "thiếp thư" như Thẩm Hạ. Bởi vì công văn sự vụ của một huyện quá nhiều, nhưng biên chế của triều đình quá ít, cho dù làm huyện thừa, chủ bộ, thư lại lục phòng mệt chết cũng chẳng thể xử lý hết. Huyện lệnh đại nhân chỉ đành móc túi mình ra, mời những người biết văn biết chữ người biên chế, tới giúp các phòng chỉnh đốn, sao chép các loại hồ sơ, kiêm chức còn phải phụ trợ cấp trên xử lý các loại việc văn thư.



Thẩm Hạ hiện giờ vẫn là loại làm công tạm thời, nhưng dù sao vẫn tiến vào lục phòng, chức thư lại đã trong tầm mắt, chỉ cần có vị trí thích hợp bỏ trống, bước tiếp theo có thể thành chính chức, thoát khỏi thân phận ngoài biên chế không được đảm bảo.



Thẩm Mặc liền hỏi cha hôm nay gặp những ai, làm những gì trong nha môn?



Thẩm Hạ cười hà hà đáp:

- Hôm nay chủ bộ đại nhân đích thân tiếp kiến, huyện thừa đại nhân cũng tới nói chuyện với cha, nói ta làm việc cho tốt, trong vòng một hai năm có thể thăng tiến.

Nói rồi mặt đầy đắc ý:

- Cuối giờ Thân, huyện tôn đại nhân lại gọi cha con tới khuyến khích một phen nữa đó.



Thẩm Mặc trầm ngâm gật đầu, hỏi:

- Hình phòng thư lại thì sao?



- Con nói Chu kinh thừa à?

Thẩm Hạ nói xuề xòa:

- Đã bái kiến rồi, có điều người ta bận lắm, chỉ vội vàng nói vài câu, dặn dò cha ngày mai chính thức tới làm việc rồi bảo cha ra ngoài.



- Ông ta bao nhiêu tuổi, khi nói chuyện thần thái và ngữ khí ra sao?

Thẩm Mặc hỏi tới.



- Lão đồng sinh trên năm mươi, già cả mờ mắt, mặt nghiêm nghị nói chẳng có chút sức sống nào.

Thẩm Hạ không hài lòng:

- Cứ như ai nợ ông ta trăm quan tiền vậy.



"Ồ..." Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Phụ thân nghe con một lời, mấy tháng tới này ít tiếp xúc với huyện thừa, chủ bộ đại nhân. Trước tiên nịnh nọt Chu kinh thừa đã.



*** kinh thừa, cách xưng hô của cấp dưới với thư lại các phòng.



- Thằng bé này không hiểu chuyện.

Thẩm Hạ không tán thành:

- Huyện thừa chủ bộ to hay là hình phòng thư lại to? Con bảo cha giữ khoảng cách với quan to, lại pha trà rót nước cho quan nhỏ, không phải là đảo lộn hết cả à?


Hai cha con người lớn một hồi rồi bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.



Một lát sau, cơm no rượu say, Thẩm Mặc đứng dậy thu dọn bát đua, Thẩm Hạ pha một bình trà, đột nhiên lo lắng hỏi:

- Cha chuyển vào huyện nha rồi, con ở một mình có ổn không?

Minh Triều có công văn quy định, làm việc cho huyện nha bình thường phải ở trong nhà của huyện nha, trừ mùng một, mười lăm ra thì không cho phép tự ý ra khỏi nha.



Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Cha còn không yên tâm sao?



- Hay là con đừng chuyển ra ngoài nữa.

Thẩm Hạ nói:

- Cứ ở lại trong đại viện đi, cha thấy yên tâm hơn.



Thẩm Mặc dọn dẹp chén bát xong, cười:

- Con nói với Trường Tử rồi, hắn đang ở nhà mong chờ kìa, sao có thể thay đổi được.



Thẩm Hạ vẫn không yên tâm:

- Nếu là con thu xếp mở cái cửa hiệu thì cha hoàn toàn yên tâm. Nhưng con phải đi học, đem sinh kế này giao cho Trường Tử quản lý ... Tính nói khờ khạo chân thật, không phải là người làm ăn.



Thẩm Mặc lại không nghĩ thế:

- Con cũng không buôn bán, nhưng con biết làm gì nhất định kiếm được tiền.



- Làm gì?

Thẩm Hạ ngạc nhiên.



- Bí mật.

Thẩm Mặc cười khì khì:

- Tới lúc đó cha sẽ biết.

Nói rồi lần mò ở dưới gầm giường một hồi, lấy ra năm lượng bạc, đặt trước mặt Thẩm Hạ:

- Cha mang theo ít tiền trên người, gặp phải chuyện xã giao qua lại thì rộng rãi một chút, tiền tài rải ra, người ta tự nhiên muốn qua lại với cha, vòng quanh cha... Kiếm chuyện ít, giúp đỡ nhiều, đường đi sẽ bằng phẳng hơn.