Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 729 : Thành bại (1)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Trương Cư Chính lại cười lạnh:

- Đó chính là chỗ đáng hận của hắn, sư phụ nhiều lần ám thị, hắn giả như không hiểu, ra vẻ ông làm gì nổi ta, thứ họa này không thể giữ lại.



- Ta biết, ta biết ...

Từ Giai day trán:

- Lão phu không phải đang lo chuyện đó sao, nếu ngươi không có chủ ý thì về đi, lão phu còn có việc khác.



- Sư phụ vốn không có cách giải quyết vấn đề đều tìm Chuyết Ngôn cơ mà? Sao giờ lại khách khí với y?

Trương Cư Chính mỉm cười.



- Chuyết Ngôn?

Từ Giai ngẩn ra:

- Quan hệ giữa y và Hồ Tôn Hiến rất tốt, đang nghĩ đủ cách giúp hắn, sao giao chuyện này cho y được?



- Ân sư, chính vì quan hệ họ tốt nên mới phải đưa y đi.

Trương Cư Chính nghiêm mặt nói:

- Hồ Tôn Hiến u mê, nếu không ai chỉ điểm, sớm muộn cũng thành đại họa. Mà người đó phải có thủ đoạn, có kiên nhẫn, quan trọng hơn là mang thiện chí với hắn, toàn triều chỉ có Chuyết Ngôn thích hợp nhất.



Từ Giai nghĩ rồi nói:

- Ngươi nói cũng có lý.



Lệnh Thẩm Mặc làm khâm sai là tận lực kiếm tìm bình hành giữa nhiệm vụ và bảo toàn bằng hữu, điều này rất khó, nhưng ông ta tin Thẩm Mặc làm được, cùng hi vọng y làm được, vì giải quyết vấn đề hòa bình là tốt nhất.



Từ Giai không nói y biết nội tình chuyến đi này, Thẩm Mặc mãi mãi không biết gì.



Trương Cư Chính còn nói với Từ Giai về tình thế hiện tại:

- Thẩm Mặc đang làm giống như luyện chim ưng của người Mông Cổ.



- Chim ưng?

Từ Giai không hiểu:

- Là sao?



- Người Mông Cổ thuần dưỡng chim ưng để săn bắn, nghe nói sau khi bắt được hoàng ưng hung mãnh, liền bắt nó đứng trên cây cọc gỗ nhiều ngày, không cho ăn uống ngủ nghê, cuối cùng mới bị thuần phục. Thẩm Mặc tới đông nam lại không tham gia thế cục, là muốn gây áp lực khiến Hồ Tôn Hiến sụp đổ, thừa cơ tung một đòn thành công.



- Ồ, ra là thế.
- Lại có tin xấu gì nữa?



Trịnh tiên sinh mấp máy môi không đáp, đưa cho hắn tự xem.



Đó là tấu chương xin rút lời đàn hặc hắn của Hồ Tôn Hiến, nhưng lời phê màu đỏ làm hắn kinh hoàng khiếp vía.



" Bản Cố mê muội, Hồ Tôn Hiến sớm dâng tấu nói đông nam vô sự, biển trời thanh bình? Nếu như theo lời ngươi nói, hắn chẳng phải phạm tội khi quân? Vài tên giặc nhép, lại kinh động binh lực mấy tỉnh? Là chuyện bé xé ra to, hay các ngươi thông đồng nuôi giặc giữ mình? Chẳng lẽ thực sự coi đông nam thành nhà các ngươi, muốn ngồi ngang với trẫm sao?"



Tuy nói là giáo huấn Vương Bản Cố, kỳ thực chỉ chó mắng mèo.



Hồ Tôn Hiến toát mồ hôi, Trịnh tiên sinh cũng mặt đầy sợ hãi.



Có điều Hồ Tôn Hiến nhanh chóng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói:

- Tấu của Vương Bản Cố, lại gửi tới phủ tổng đốc, thủ đoạn của nội các chẳng cao minh chút nào.



- Rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?

Trịnh tiên sinh gian nan hỏi.



- Còn phải hỏi sao?

Hồ Tôn Hiến bi thương nói:

- Nội các cho rằng thế cục đã định, không cần ta nữa, muốn kiếm tội diệt trừ ta.

Nói rồi run lên, chẳng biết là vì giận hay vì sợ.



- Đông ông, thứ cho tại hạ nói thẳng. Ngài không thể im lặng nữa, nếu không đại nhân trong triều tất nhiên đoán bừa, kết quả tình cảnh của ngài ngày càng tệ.

Trịnh tiên sinh do dự một lúc mới nói:

- Hay đông ông viết tấu chương dâng lên, để nội các khỏi hiểu lầm?



Hồ Tôn Hiến lần này không từ chối, vì trong lòng hắn có hỏa diệm sơn thiêu đốt, phải tìm cách phát tiết, liền tới bàn mài mực, mắt ánh lên vẻ hung dữ.



Trịnh tiên sinh thấy thế không ổn, mang tâm tình đó viết tấu chẳng phải chuốc lậy họa sao? Liền khuyên:

- Đông ông bớt giận , đợi bình tâm rồi hẵng viết không muộn, lúc này ngàn vạn lần không thể để sai sót.



-o0o-