Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 729 : Thành bại (2-6)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Hồ Tôn Hiến cứ viết, Trịnh tiên sinh ở bên nhìn thấy :" Thần đọc thượng dụ, kinh hoàng vô chừng ... Nhớ năm xưa đông nam giặc dã khắp nơi, thần nhận lệnh lúc hiểm nguy, không từ gian khó, không ngại điều tiếng, mười năm vào sinh ra tử, dốc hết tinh lực, chỉ sợ phụ ủy thác của thánh thượng. May thánh thượng hồng phúc tề thiên, tướng sĩ đông nam tắm máu quyết chiến, làm chiến sự xoay chuyển, bốn biển an bình. Một số kẻ tiểu nhân ắt cho rằng hoàng thượng muốn chim hết bẻ cung, liền dâng tấu vu cáo thần, khiến ngày nay quân thần nghi kỵ, thần lòng đau xót vô hạn, dâng tấu bày tỏ, mong hoàng thượng gần hiền thần, xa lánh gian nịnh, giết kẻ tiểu nhân, dùng người quân tử, chính đạo may thay!"



Trịnh tiên sinh không nhịn được nói:

- Đông ông, bản tấu này không ổn .. Đem lời trong lòng trút ra rồi, nhưng nội các xem xong chẳng phải đổ dầu vào lửa?



Hồ Tôn Hiến hừ một tiếng:

- Mang rượu ra đây.

Trịnh tiên sinh không hiểu nhưng vẫn đưa rượu tới cho hắn.



Hồ Tôn Hiến vừa uống rượu vừa đọc bản tấu đó, vừa đọc vừa cười lớn, cuối cùng say ngã ra bàn .. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt bản tấu.



Đây là giắc ngủ thực sự của hắn trong thời gian gần đây, sáng hôm sau mới mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường, Trịnh tiên sinh mặt tiều tụy ở bên cạnh.



Trịnh tiên sinh hầu hạ hắn rửa mặt xong mới hỏi:

- Bản tấu hôm qua của đông ông đã không đọc nổi nữa, có cần viết lại không?



- Đốt đi, đó chẳng qua là ta phát tiết thôi, sao có thể dùng cảm tính giải quyết vấn đề.

Hồ Tôn Hiến bình tĩnh nói.



Trịnh tiên sinh như trút được gánh nặng:

- Đông ông nói thế tại hạ yên tâm rồi, không biết ngài định giải quyết vấn đề ra sao?



- Cởi chuông cần người buộc chuông, muốn qua ải này cần phải tìm người đó.



- Thẩm Mặc?



- Ừm, nghĩa đệ này của ta rất giỏi thủ đoạn, không làm gì cả mà đã khiến văn võ đông nam bất ổn, lại ném ra cái "phân chia tổng đốc", làm đám gia hỏa kia tơ tưởng. Những kẻ thái độ kiên định trở nên dao động, đám dao động trực tiếp đi ngả sang trận doanh khác rồi.



Hồ Tôn Hiến không khỏi nổi giận:

- Y làm thế thì còn mấy ai ủng hộ ta nữa? Chẳng lẽ tình cảm bao năm không bằng mấy lời hứa xuông của y?



- Đông ông, họ Thẩm kia đúng là thứ bạc nghĩa, uổng cho ngài còn coi y như huynh đệ .



- Không trách y được, y cũng khó xử bởi thánh lệnh.

Hồ Tôn Hiến lắc đầu:

- Có điều y cũng phải tới gặp ta nói cho rõ ràng chứ, vậy mà trốn trốn tránh tránh.

Rồi vỗ bàn nói:

- Y không đi thì ta đi.



- Điều này không thích hợp.

Hồ Tôn Hiến là quan nhất phẩm, Thẩm Mặc là quan tam phẩm, mà tổng đốc cũng là khâm sai, chỉ cần đợi đối phương tới phủ, tuyên gặp là được.



- Lúc này rồi tất cả đều là giả hết, ta cần hỏi trước mặt y, có phải thực sự muốn dồn ta vào chỗ chết?



~~~~~~~~~~~~~~~~~



Hồ Tôn Hiến lên đường trước khi trời tối, không có nghi trượng, chỉ mang vài hộ vệ, Thẩm Mặc không hề hay biến, hắn tới tận nơi báo ra thân phận mới vội vàng ra bến tàu đón tiếp.



Hai người nhìn khuôn mặt thay đổi lớn của đối phương, không khỏi cảm khái, hồi lâu không nói.



Hồ Tôn Hiến khôi phục khí độ tổng đốc đông nam, cười nói:

- Lão đệ làm thế là không hay đâu nhé.



Thẩm Mặc lòng chua xót:

- Lão ca, sao già thành thế này?



Hồ Tôn Hiến sờ tóc mai:

- Hơn 50 rồi, sao so được với thiếu niên nữa?



Thẩm Mặc không nói, vánh mắt đỏ hoe, làm Hồ Tôn Hiến vốn muốn tới nơi tức thì chửi mắng y một chập liền dịu lại, cười:

- Sao thế, không mời ta vào à?



Thẩm Mặc vội hít sâu bình ổn tâm tình:

- Làm lão ca chê cười rồi, mời vào.



Hồ Tôn Hiến theo hắn vào tòa biệt thự bên biển, đuổi tả hữu lui ra, nghe tiếng sóng biển vang vang bên tai, phảng phất trên đời chỉ còn hai người bọn họ.



Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:

- Đi thẳng vào đề đi.



- Đệ đang có ý này.

Thẩm Mặc đặt vò rượu lên bàn:

- Hôm nay không uống trà, chỉ uống rượu.



- Rượu gì thế?



- Rượu trên đảo tự ủ, nước suối, quả dại, không gắp nhưng thấm.

Nói rồi lấy bát trắng ăn cơm ra rót rượu.



Hồ Tôn Hiến nhìn rượu hơi đục kia, nói:

- Rượu ngon, nhưng chúng ta có thể xem như gặp lại vui vẻ không?



- Lão ca cố chấp rồi.

Thẩm Mặc chỉ vào mặt nước đằng xa:

- Đó là nơi Trường Giang đỏ ra biển, bất luận thị phi thành bại, dòng nước đó chưa bao giờ ngừng.



- Non sông nguyên vẻ cũ, bao độ ánh triều hồng. Nhưng đế vương thượng tướng đều đã nhưu Trường Giang đổ ra biển , không còn thấy nữa.

Hồ Tôn Hiến nói có chút sa sút.



- Không, nó cũng để lại thứ trân quý, lão ca nhìn đảo Sùng Minh này, nó là do phù sa thượng dụng từng chút từng chút bồi đắp lên hòn đảo rộng lớn tươi đẹp, đó là tấm bia ngàn đời không mất.



Trong lúc hai người đang uống rượu cảm khái thì một đội binh mã giáp trụ đầy đủ đang phóng như bay trên đường tới hàng Châu, cuốn lên khói bụi mù mịt.



Qua một đêm bôn ba, kỳ thực đội quan binh này đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng bọn họ không ngừng nghỉ. Người cắn răng chịu đựng, ngựa sùi bọt mép tung vó. Quan binh đều biết chỗ ngựa này hỏng rồi, chỉ cần dừng lại là sẽ tàn tật cả đời, nhưng bất chấp, vẫn không ngừng vung roi thúc bọt chúng chạy nhanh, nhanh hơn nữa.



Giữa trung tâm đội ngũ là hai quan viên cao cấp một văn một võ, võ tướng tuổi đã cao, chòm râu trắng tung bay trước ngực, cưỡi ngựa như đi trên đất bằng, chẳng hề tỏ ra mỏi mệt, ngược lại quan văn trẻ tuổi đang cắn răng chống đỡ.



- Hay là chúng ta nghỉ một chút.

Lão tướng quân nói:



Quan văn trẻ lắc đầu:

- Hổ có thể về hang bất kỳ lúc nào, chúng ta phải tranh thủ thời gian.



Lão tướng quân gật đầu bảo tả hữu:

- Bảo vệ trung thừa đại nhân.

Rồi tiếp tục phóng về phía nam.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Một chiếc thuyền nhẹ tới gần đảo Sùng Minh, bị thuyền tuần tra chặn lại, người tới nói rõ thân phận, thì ra là thân binh phủ tổng đốc, có chuyện cấp báo với đại soái.



Đội trưởng thám báo Du gia quân không dám chậm trễ:

- Huynh đệ sang thuyền này, chúng ta đưa ngươi đi gặp đại soái.



Người kia chần chừ một lúc rồi gật đầu:

- Làm phiền rồi.

Liền nhảy sang thuyền của Du gia quân.



- Về doanh.

Đội trưởng lệnh thuyền quay đầu, còn quan tâm nói:

- Bên ngoài gió lớn, huynh đệ vào khoang đi, có bồn than, có rượu nóng, còn có cá thịt nướng nữa.



Thân binh đó vốn nghĩ có thể đuổi được đại soái giữa đường, nên dọc đường không ngừng vó ngựa, lấy lương khô lót dạ, nghe nói thế thầm nuốt nước bọt gật đầu.



Đội trưởng vèn rèm chui vào trong khoang, thân binh đi vào, còn chưa nhìn rõ bên trong có cái gì đã bị đánh mạnh vào đầu, ngã lăn ra đất.



Kẻ hành hung là một quân sĩ nấp sẵn trong khoang.



Lúc này đội trưởng bắt đầu lục lọi, cuối cùng lấy được mấy ống trúc nhỏ giấu kín trong người thân binh, lấy ra xem, quả nhiên là báo cáo dị thường ở Hàng Châu, thầm than :" Dọc đường bao nhiều trạm canh ngầm như vậy mà vẫn để hắn tới đây được, may mà ta cẩn thận."



Hắn trầm giọng lệnh:

- Tăng cường tuần tra, không cho một con ruồi lên đảo.



- Vâng.



Ở biệt thử bên biển, Hồ Tôn Hiến cẩm chén rượu nói:

- Chết rồi vạn sự không, tấm bia này có tác dụng gì?



Thẩm Mặc uống ngụm rượu nói:

- Cùng thời với Dương Thăng Am còn có vị đại tài tử, cũng người Tô Châu.



- Đường Bá Hổ?



- Đúng thế, Đường Giải Nguyên có bài thơ "trướng trướng thi", lão ca đã đọc chưa?



Hồ Tôn Hiến nương theo tiếng thủy triều, ngâm:

- Trướng trướng mạc quái thiếu niên thì, bách trượng du ti dịch nhạ khiên. Hà tuế phùng xuân bất trù trướng, hà xử phùng tình bất khả liên? Đỗ khúc lê hoa bôi thượng tuyết, bá lăng phương thảo mộng trung yên. Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện. Lão hậu tư lượng ứng bất hối, nạp y trì bát viện môn tiền...



Thanh danh Đường Bá Hồ vang vọng đông nam, bài thở này hết sức quen thuộc, chỉ vì bận công vụ, nhiều năm chưa đọc, lúc này ngâm ra, không ngờ chua xót trào dâng, tới buốn câu cuối làm hắn suýt rơi lệ.



Hồ Tôn Hiến dùng động tác uống rượu che giấu, cười gượng:

- Bài thơ này của Đường Bá Hổ đầy thương cảm.



- Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện ... Lão ca còn chưa ngộ ra sao?



-o0o-









- Ta bao năm nhẫn nhục, gian khổ phấn đấu thành vô nghĩa sao?
Đường Nhữ Tiếp mạnh miệng:

- Chỉ cần có quan chức dụ hoặc, bọn chúng chẳng phải tới nịnh bợ Thẩm đại nhân, sao dám oán hận ngài.



Lưu Hiển thở dài:

- Không phải ai cũng là hạng người ấy.

Nói xong thấy lời này có thể gây hiểu lầm, vội bổ xung:

- Hai vị trung thừa tất nhiên cũng không phải.



- Ta biết.

Đường Nhữ Tiếp tỏ ra rất rộng lượng:

- Nhưng ta thấy các vị quá lo rồi, Thẩm đại nhân là quan lớn trong triều, tương lai sẽ nhập các làm tướng, cần gì để ý tới tâm tình văn võ đông nam.



Vương Bản Cố xưa nay vôn khinh thường hắn, nghe thế nghĩ :" Quả nhiên là hạng vô dụng." Có điều ngồi chung một thuyền, nên kiên nhẫn nói:

- Tư Tề huynh, kỳ thực hạ Hồ Tôn Hiến không khó, hắn là kẻ mê muội, tưởng mình là đông nam vương thật, cho rằng kẻ dưới sẵn sàng theo hắn đi lên núi đao biển lửa, đối kháng với triều đình tới cùng ... Hừ, hắn quá đề cao bản thân rồi, đám Lô Thang , Tương Nghị thân tín nhất của hắn, nghe nói triệt tổng đốc đông nam mà không dám ho he. Cuối cùng Du Đại Du bị hắn hãm hại lại hỏi thay, có phải đáng cười không?



-o0o-









- Chẳng có gì đáng cười.

Chu Ngũ vốn đứng như tượng đột nhiên xen vào:

- Tình thế bức ép mà thôi.



- Vị đại nhân này nói chính xác.

Vương Bản Cố khen ngợi:

- Bọn chúng ngoài không dám nói, nhưng trong lòng không phục, ngoài nghe trong chống, thậm chí tiêu cực bãi công là chuyện có thể xảy ra ... Vì thế hạ Hồ Tôn Hiến không khó, nhưng sau này phải làm sao? Mỏ bạc Cù Châu bạo động đã lan tới Giang Tây, Nam Trực Đãi, bên Cống Việt đã có nửa tỉnh bị Tam Sào khống chế. Quân lương đông nam nợ đã nửa năm, quân đội bắt đầu náo động, phía biển bắt đầu không yên .. Nếu giặc Oa quay lại, ai gánh nổi trách nhiệm này, còn nữa ...



Hắn lải nhải không ngớt, Đường Nhữ Tiếp nghe muốn đau đầu, quát ngừng:

- Đừng nói nữa, Tử Dân huynh ta bị huynh dọa chết rồi đây này.



Vương Bản Cố cười khổ:

- Nếu không sao ta lại dâng thư để Hồ Tôn Hiến làm tiếp? Bên này không có hắn là loạn ngay.



Đường Nhữ Tiếp đột nhiên tái mặt:

- Hả, nếu làm không khéo chúng ta mang họa theo.

Thấy Lưu Hiển, Vương Bản Cố mặt hiện vẻ "giờ mới biết à?" , hắn cười ngượng:

- Ta sợ mọi người không biết nên nhắc nhở.



Lưu Hiển cười xoa dịu:

- Đường trung thừa lo lắng rất đúng, rắc rối còn ở đằng sau, chúng ta phải chung sức chung lòng, vượt qua khó khăn.



Đường Nhữ Tiếp mặt mày rầu rĩ:

- Ta biết chuyện này không đơn giản mà ...

Trong lòng bắt đầu oán Thẩm Mặc chọc vào tổ ong.



~~~~~~~~



Tiễn Hồ Tôn Hiển đi, Thẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích ở cửa, tới khi Từ Vị đọc lại bài hát của Hồ Tôn Hiến , y mới thở dài:

- Tới huynh cũng trách đệ à?



- Đùa thôi.

Từ Vị vỗ vai y:

- Ta biết đệ khó xử mà, lão thất phu ép đệ, Hồ Tôn Hiến trách đệ, văn võ đông nam hận đệ, đệ chịu đủ oan ức mà ...



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Đó chẳng là gì, đệ chỉ lo Hồ Tôn Hiến đi, đông nam rơi vào cảnh hỗn loạn, không thể ăn nói với thiên hạ.



- Đệ luôn nỗ lực vì chuyện này mà, điều làm được đã làm cả rồi, chẳng thể trách đệ được.



- Có điều kết quả ra sao không phải đệ định đoạt.

Thẩm Mặc cau mày:

- Tình trạng hiện nay của đông nam chỉ Hồ Tôn Hiến mới giải được.



Từ Vị gật đầu:

- Hồ Tôn Hiến một tay tạo ra cục diện này, cần phải hắn đích thân khôi phục nguyên dạng.



- Phải xem lời hôm nay của đệ có tác dụng không, vừa rồi báo cáo, Thang Khắc Khoan dẫn mười vạn lính Tô Tùng tới biên giới Chiết Trực, không có tinh nhuệ của Chu Tiên, xem ra chúng ta đoán sai ý đồ của Hồ Tôn Hiến.



- Kẻ này tâm kế rất sâu, chỉ cần không tự mâu thuẫn, tin rằng sẽ có lựa chọn như vậy.



- Mong là thế, kết quả xấu nhất chỉ là đệ về nhà cầy ruộng.



- Cho ta chọn thì về nhà cày ruộng còn hơn làm cái việc đệ đang làm, thật quá đau lòng.



Thẩm Mặc hừ một tiếng không nói nữa, người chìm vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt vâng còn sáng ngời như trước.



Trưa hôm sau Hồ Tôn Hiến sai người chuyển lời, mời y xuống núi gặp gỡ.



Thẩm Mặc thấy người chuyển lời quan phục chỉnh tề, lòng máy động, nói:

- Chờ một chút ... Mang y phục của ta ra đây, chuẩn bị sẵn cả thánh chỉ.

Câu sau nói với Tam Xích.



Thẩm Mặc quan phục đường hoàng, tới nơi Hồ Tôn Hiến nghỉ chân. Quả nhiên thấy hắn mặc quan bào đỏ, vai thêu kim long bốn móng, đó là mãng báo mà quan văn vốn chỉ Nghiêm Tung và Từ Giai mới có, đai lưng bạch ngọc, uy nghiêm tôn quý.



Hồ Tôn Hiến khí độ uy nghiêm, ung dung điềm đạm vuốt râu nhận lễ tham bái của Thẩm Mặc, so với dáng vẻ thất hồn lạc phách hôm qua như một người khác.



Thẩm Mặc đứng dậy rồi, Hồ Tôn Hiến thản nhiên nói:

- Tuyên chỉ đi khâm sai đại nhân.



Thẩm Mặc gật đầu , đọc thánh chỉ sắc phong Hồ Tôn Hiến làm Trung Dũng bá, bổ nhiệm là binh bộ thượng thư, Hồ Tôn Hiến sắc mặt bình thản, Thẩm Mặc đọc xong rồi hắn ung dung ba quỳ chín lạy tạ thánh ân.



Thẩm Mặc vội đỡ dậy:

- Bộ đường đừng làm hạ quan tổn thọ, hạ quan chỉ chuyển lời mà thôi.



Hồ Tôn Hiến mỉm cười:

- Ta biết những thứ này do đệ tranh thủ cho ta, nếu không Hồ mỗ đã lên xe tù vào kinh rồi.



- Hổ thẹn, hổ thẹn.

Hồ Tôn Hiến đột nhiên thông tình đạt lý như thế, Thẩm Mặc thấy không quen.



Hồ Tôn Hiến nghiêm túc hỏi:

- Khâm sai đại nhân, ấn tín bản tọa và sựu vụ đông nam giao tiếp ra sao?



- Có thượng dụ, do lệ bộ thị lang Thẩm Mặc tạm quyền.

Nói xong lấy thánh dụ cho Hồ Tôn Hiến xem.



Hồ Tôn Hiến xem xong gật đầu:

- Bản tọa biết rồi, mời Thẩm đại nhân cùng bản tọa về Hàng Châu xử lý việc giao tiếp.



- Tuân mệnh.



Hai ngày sau Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc tới Hàng Châu, văn võ đông nam toàn bộ rời thành mười dặm nghênh đón.



Thấy Hồ đại soái mặc phục sức kỳ lân bá tước, tươi cười cưỡi ngựa sóng vai đi cùng khâm sai, các quan viên vốn đầy bi thương không thích ứng được. Bọn họ cho rằng Hồ Tôn Hiến phải mặt đầy u uất, bọn họ mới lên tiếng bất bình cho hắn được.



Đội ngũ tới trước mặt văn võ, Hồ Tôn Hiến ngạo nghễ chỉ roi ngựa một vòng:

- Hôm nay bản tọa mở tiệc, chúc mừng chúng ta đại công cáo thành, không ai được vắng mặt.



- Tuân lệnh.

Các quan viên đồng thanh theo thói quen.



- Tốt, rất tốt ...

Hồ Tôn Hiến gật đầu hài lòng, quay sang nói với Thẩm Mặc:

- Huynh đệ, nơi này là Thập Lý Pha, vừa vặn cách cửa thành mười dặm. Hai ta đấu một chặng nữa, nếu đệ thắng, ta tặng cho đệ một món đại lễ.

Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý, vung roi phòng đi, Thẩm Mặc cười với mọi người rồi kẹp bụng ngựa theo sát.



Văn võ đông nam đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ :"quan hệ đại soái và Thẩm đại nhân vẫn như xưa, bọn họ không trở mặt, mình tìm phiền não làm gì?" Liền lên ngựa theo về thành.



Thẩm Mặc kỵ thuật không tệ, nhưng không bằng được Hồ Tôn Hiến từng ở tây bắc mười mấy năm, nhưng y hơn ở chỗ ngựa tốt, nên vẫn bám sát. Không bao lâu sau hai người đã thấy cửa thành Hàng Châu.



Thấy Thẩm Mặc đuổi không kịp, Hồ Tôn Hiến ghìm cương, Thẩm Mặc chưa hiểu gì đã vượt qua, tới khi y dừng ngựa thì đã đứng trong cổng thành.



- Lão đệ thắng rồi.

Hồ Tôn Hiến phóng ngựa một hồi, khí sắc tốt hôn hiều.



- Nếu không phải lão ca nhường, đệ đã không theo kịp.



- Đúng thế, ta dừng lại, đệ vẫn tiếp tục tiến lên, vượt qua ta chỉ trong chớp mắt.

Hồ Tôn Hiến đột nhiên có chút thương cảm, nhưng biến mất ngay:

- Hôm nay mới cảm giác được, tới tầng cấp chúng ta, dựa vào mối sức trâu, kẻ tụt lại mãi mãi không đuổi kịp người đi đầu , nếu kẻ kia không ngừng lại ... Nếu hắn không muốn tự ngừng lại, đệ hãy kéo hắn lại.



Thẩm Mặc biết hắn đang chỉ ra điểm yếu không đủ tàn nhẫn của mình, nhưng y không thích quá tuyệt tình, vẫn cười nói:

- Đạ tạ lễ vật của lão ca.



- Tiện mồm mà nói thôi, sao tính là lễ vật được.

Hồ Tôn Hiến dùng roi ngựa phẩy bụi trên quan bào:

- Hồ Tôn Hiên ta cả đời thích những cái lớn, đại khí phách, đại sự nghiệp, đại chìm nổi, cứ đủ đại là thích. Lễ vật tất nhiên không thể nhỏ.



- Vậy đệ rửa mắt đợi xem.



Vào thành, trừ vệ binh khắp nơi, không thấy người đi đường nào, Thẩm Mặc biết Hồ Tôn Hiến xuất hành thích thể hiện uy nghiêm.



Hai người dọc theo Tây Hồ, lúc này vào mùa khô cạn, nhưng không ảnh hưởng dương liễu bên bờ mọc chồi non mơn mởn, còn có chim én từ phương nam bay tới, ngậm cỏ rác làm tổ, đang vui vẻ tuyên bố với mọi người. Mùa xuân tới rồi.



Nhìn cảnh này, tâm tình Thẩm Mặc tốt lên, miệm mỉm cười, nhưng Hồ Tôn Hiến luôn cười lại trở nên thương cảm, ngâm:

- Vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai ..



***Vô tình hoa đã tung bay. Tựa như chim yến ngày nay lại về