Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 731 : Đông kinh nam lược

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Đương nhiên không.

Thẩm Mặc cảm thấy đã đủ lửa rồi, nói:

- Ta đương nhiên tận lực tiến cử huynh, nhưng huynh phải làm gì đó để những người kia biết khó mà lui chứ.



- Làm... Làm gì ạ?

Đường Nhữ Tiếp không quá ngốc, tất nhiên biết không dễ dàng có được.



- Giải quyết vấn đề đông nam cho triều đình, sẽ không còn ai tranh với huynh nữa.

Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói.



- Không phải đại nhân bảo hạ quan kiếm bạc chứ?

Thẩm Mặc khẳng định không hi vọng vào hắn cầm quân đánh trận, vậy cống hiện chỉ có thể là bạc thôi.



- Quả nhiên không thẹn Tư Tề huynh.

Thẩm Mặc cười càng thêm rực rỡ:



Đường Nhữ Tiếp không cười ra nổi:

- Tài chính trong tỉnh đã không dư dả, nếu đem chi viện cho tỉnh khác, thế nào bị văn võ trong tỉnh chửi không ngẩng mặt lên được.



- Không phải là cho không.

Thẩm Mặc dụ dỗ:

- Bọn họ viết giấy nợ, lãi đúng theo ngành nghiệp, lại lấy danh dự quan phủ đảm bảo, không vì thay đổi nhân sự mà mất giá trị, như vậy được chứ?



Thấy Đường Nhữ Tập đã động lòng, Thẩm Mặc thở dài:

- Tư Tề huynh, ta từ Tô Châu đi lên, là phụ mẫu bách tính Tô Tùng, lúc nào cũng hướng về đó. Nhưng hiện giờ hết cách rồi, ta xòe bài với huynh vậy, đông nam chỉ còn lại chừng 80 vạn lượng bạc, số tiền này dùng để bình Cù Châu đã dật gấu vá vai, nói gì tới diệt Tam Sào.



Đường Nhữ Tập há hộc miệng:

- Sao ít thế? Chỉ riêng Tô Tùng mỗi năm nộp lên cho phiên khố gần 200 vạn lượng, thêm vào Chiết Giang, Hồ Quảng, Giang Tây, hai năm qua không có chiến sự, sao lại còn ít bạc như thế.



Thẩm Mặc cười khổ:

- Thu không ít, chi càng nhiều hơn, còn thừa tiền mới là lạ.



Vì thủy chung vẫn duy trì trạng thái chiến tranh, nên quân đội luôn giữ số lượng lớn, riêng quân lương mỗi năm đã ép cho các tỉnh không thở nổi. Thêm vào Hồ Tôn Hiến tiêu pha hào phóng, chỉ cần hắn thấy nên tiêu là tiêu, căn bản không biết thế nào gọi là liệu cơm gắp mắm, tạo thành cục diện hôm nay.



Nghe lời Thẩm Mặc nói, Đường Nhữ Tiếp đã hạ quyết tâm, liền lấy dũng khí nói:

- Đại nhân đã nói thẳng, hạ quan cũng nói tập, chỗ hạ quan đúng là có chừng 80 vạn lượng bạc dư, định dùng hợp cổ phần với địa phương, tới Nam Dương mở hiệu buôn.



Thẩm Mặc cả kinh:

- Sao ta không biết chuyện này.



- Vốn định chu toàn xong mới báo cáo với đại nhân.

Đường Nữ Tập vội giải thích:

- Chuyện lớn như thế, sao dám không qua sự đồng ý của đại nhân.



- Nói đơn giản cho ta nghe.



Thấy đại nhân hứng thú, hắn rất mừng:

- Thế này, không ít hải thương phản ánh, có người Phật Lãng Cơ lập cứ điểm ở Nam Dương, đẩy cao giá cả, làm thu nhập hai năm qua giám mạnh, hi vọng có thể hợp danh với chúng ta, lập thương hội Đại Minh ở Lữ Tống, chúng ta tự mua tự bán, không để bọn chúng ăn trung gian nữa.



Năng lực của Đường Nhữ Tập rất cao, chỉ cần có cơ hội thi triển, khẳng định làm nên sự nghiệp. Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:

- Kiến nghị này rất tốt, hôm khác chúng ta thảo luận, nhất định phải thành công.



Thấy mình đưa ra đề nghị đầu tiên đã được đại nhân nhiệt liệt hưởng ứng, Đường Nhữ Tiếp kích động vỗ ngực:

- Xin đại nhân cứ yên tâm, số bạc đại nhân cần giao cho hạ quan.



- Vậy tổng đốc Giang Bắc cung không rơi vào người khác.

Thẩm Mặc thống khoái nói:



- Nhưng ... Năm nay qua ải rồi, năm sau không thể để Tô Tùng phải chi trả nữa.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta đảm bảo, năm sau không có chuyện này.



Bấy giờ bên ngoài bẩm báo, Lưu Hiển tới, Đường Nhữ Tập đứng dậy:

- Đại nhân có chuyện, hạ quan cáo lui trước.



Thẩm Mặc đứng dậy tiễn hắn ra ngoài cửa, người này mặc dù thường nịnh bợ, nhưng ham muốn chứng tỏ bản thân mạnh mẽ, hơn nữa thói đời này là thế, ai không biết nịnh bợ chẳng làm gì nổi, nên không thể cầu toàn, chỉ tận dụng ưu điểm là được.



~~~~~~~~~



Lưu Hiển đã ngoài năm mươi, râu tóc hoa râm, nhìn già hơn tuổi thực nhiều, nhưng diện mạo uy nghiêm, lưng hổ eo gấu, không ai dám coi thường.



Với ông ta, Thẩm Mặc tôn kính và thân thiết hơn nhiều, có điều Lưu Hiển qua chìm nổi, không dám làm cao, kiên trì giữ lệ hạ cấp.



Hỏi han sức khỏe xong, Lưu Hiển chủ động hỏi:

- Không biết đại nhân gọi mạt tướng có chuyện gì?



- Ài, gần đây nội các liên tục thúc giục tổ chức diệt tam sào, không giấu gì lão huynh, ta chẳng biết gì về chuyện bên Cống Việt ngoài báo cáo giấy tờ .. Nghe nói lão huynh là người Giang Tây, cho nên hỏi thăm tình hình.



- Đại nhân hỏi đúng người rồi, mạt tướng là người Nam Xương Giang Tây.



- Vệ sở nào vậy?

Với võ tướng mà nói, vệ sở là hộ tịch của họ.



Lưu Hiển thẩn sắc ảm đạm:

- Mạt tướng không phải quân hộ thế tập.



- Ồ, lợi hại thật..

Thẩm Mặc cả kinh:

- Có thể nói chuyện trải qua của lão huynh không?

Lưu Hiên không phải người quân hộ thế tập, thăng quan khó hơn rất nhiều, vậy mà làm tới tổng binh, Thẩm Mặc rất hứng thú muốn biết chuyện ông ta.



Lưu Hiển lại chẳng thấy có gì để kiêu ngạo:

- Mạt tướng từ nhỏ đọc kinh thư, hiểu chút văn nghĩa, nhà nhèo, ăn không đủ no, gửi mình trong miếu, bị người ta xem thường. Vốn định chết rồi, nhưng treo cổ ba lần đều đứt dây ...



Thẩm Mặc không kìm được tiếng than:

- Đúng là có thần linh phù hộ.



- Hòa thượng trong miếu cũng nói thế, nên mạt tướng quyết không chết nữa, trời sinh có chút sức khỏe, nên học múa may võ vẽ, vừa khéo gặp võ khoa, báo danh tham gia, qua ải chém tướng, giành được bảng nhãn. Về sau được làm bách hộ Thành Đô, Tứ Xuyên , tham quân xung phong hãm trận, thămg làm phó thiên hộ chuyển tới Quảng Đông.



- Ở Quảng Đông kháng Oa, được tổng đốc Trương Kinh coi trọng đưa tới Chiết Giang, sau đó thì đại nhân biết cả rồi.



Thẩm Mặc tán thưởng:

- Thảo Đường huynh văn võ song toàn, đứng bậc nho tướng, ắt lưu danh sử sách, con cháu lấy làm kiêu ngạo.



Lưu Hiển bùi ngùi nói:

- Con cháu không oán trách mạt tướng chọn con đường này là được rồi.



- Địa vị võ tướng những năm qua thật không bình đẳng.

Thẩm Mặc nghiêm túc nói:

- Nhưng theo cùng kháng Oa thắng lợi, tên tuổi mọi người truyền khắp nam bắc, được bách tính tôn kính. Một quốc gia muốn hưng tịnh, không có tinh thần thượng võ là không được.



Lưu Hiển tưởng nhớ:

- Trong 36 vị công thần khai quốc, chỉ có một vị quan văn, khó đó võ tướng ở trên, quan văn ...

Nói tới đây ý thức được mình lỡ lời, vội sửa lại:

- Như vậy hiển nhiên không đúng, chế võ trọng văn có lợi có ổn định quốc gia.



- Nhưng quá trọng văn khó tránh khỏi vết xe đổ của triều Tống.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Ta đang nghĩ phương pháp để quan văn nắm quân quyền, lại không quấy nhiễu võ tướng huấn luyện tác chiến, đồng thời đề cao địa vị quân nhân.



Lưu Hiển hai mắt sáng lên:

- Đước thế mạt tướng chết cũng nhắm mắt được rồi.



Thẩm Mặc cười ha hả:

- Lão huynh phải sống khỏe, không có các bậc nho tướng kiêu tướng như huynh, thay đổi gì cũng chỉ là nói xuông.



- Vì câu này của đại nhân, mạt tướng thế nào cũng phải sống thêm vài năm nữa.
Đồng thời phải lập tức bình loạn, binh giả hung khí dã, nếu không xử lý thỏa đáng, lý lịch dính phải vết đen này, sinh mệnh chính trị coi như kết thúc.



-o0o-







Hai điểm này quan trọng hơn tất cả, còn nghiêm trị hung thủ gì đó, hiện giờ căn bản không quan trọng.



Ý đã quyết, Thẩm Mặc hít sâu một luồng gió đêm, một kế hoạch lớn gan hình thành, cân nhắc vài lần, y lệnh Tam Xích:

- Gọi Thích Kế Quang và Chu Ngũ lại đây.



Chu Ngũ chớp mắt là tới, Thích Kế Quan vì suy tính phương án, cả đêm không ngủ, nên tới rất nhanh. Đến nơi, hai người thấy đại nhân đang hỏi Tiểu Thất quân tình trong thành, liền im lặng chờ đợi, tới khi Tiểu Thất lui rồi mới tới thi lễ:

- Đại nhân có gì phân phó.



Thẩm Mặc nghiêm giọng nói:

- Từ giờ hai ngươi phải tuân theo chính xác lệnh của ta, tất cả trách nhiệm do ta gánh vác.



- Đại nhân..



- Không cần nói nhiều.

Thẩm Mặc giơ tay ngăn lại:

- Trước khi trời sáng ...

Nói tới đó nhìn thấy ánh sáng bạc lộ ra phía đông, cười khổ:

- Đêm thật ngắn. Các ngươi nghe lệnh, Thích tướng quân, tức tốc điểm binh, đoạt cổng Chính Dương.



Thích Kế Quang thuộc lòng bản đồ Nam Kinh trong lòng, tức thì trong đầu hiện lên cảnh đường phố. Từ cổng Chính Dương đi vào là Kim Ngô, nơi trú quân thủ vệ, tiếp là Thiên Bộ Lang, hai bên đặt nha môn lục bộ, rồi Chiêm sự phủ, hàn lâm viện, Cẩm Y vệ, tất cả chỉnh tề đặt phía nam Tử Cấm Thành, như đang tham bái hoàng đế ... Có thể thấy dục vọng khống chế lão Chu hoàng đế lớn thế nào.



Thẩm Mặc tiếp tục lệnh:

- Hạ cổng Chính Dương xong lập tức khống chế vệ quân, trung quân của ta sẽ tới vệ nha Kim Ngô.

Nói xong chuyển sang Chu Ngũ:

- Chu phó sứ và thủ hạ mặc quan phục, nghi trượng chỉnh tề, giương cờ lớn của ta vào thành tuyên thánh dụ, với ba chuyện. Thứ nhất, kinh lược đông nam đã tới, thứ hai: Bản quan cảm thông quan binh sống khốn khổ, bất đắc dĩ mới tụ tập ở nha môn thỉnh lương, có thể tha thứ, chỉ cần ghìm cương trước vực thẳm, bản quan sẽ xử lý khoan dung. Thứ ba, ngừng phát "thê lương" là bịa đặt, lập tức khôi phụ, đồng thời nhanh chóng phát hết lương thiếu.



Chu Ngũ khốn khổ ghi nhớ:

- Tiểu nhân là kẻ thô hào, nhiều như vậy chỉ e không nhớ.



Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy thì hô "đại soái có lệnh, ngừng phát thê lương là tin đổn, tất cả phát đúng như ban đầu, các quân nhanh tróng về doanh, đảm bảo bỏ qua chuyện cũ.



- Thế này dễ nhớ hơn rồi.

Chu Ngũ nhìn sắc mặc Thẩm Mặc cẩn thận nói:

- Nhưng xưng vị ...

Quan binh đông nam có thói quen coi đại soái là chỉ Hồ Tôn Hiến.



Thẩm Mặc cười:

- Ta muốn chính là sự hiểu lầm này, làm lính khác làm quan, bọn họ chỉ nghe người dẫn bọn họ đi đánh trận, ai nể mặt một kinh lược mới tới. Hừ, nói không chừng phải mượn uy vọng của Mặc Lâm huynh ...



Cuối cùng y trầm giọng hạ lệnh:

- Đại quân tới ngoài cổng Chính Dương đợi lệnh, đội hình càng phân tán càng tốt, dựng nhiều cờ xí, tỏ vẻ nhân rất nhiều.



- Tuân lệnh.



Rạng sáng, Thích Kế Quang dẫn quân xuất phát, xuất hiện trước cổng Chính Môn.



Lúc này Thích gia quân phát hiện ra, cổng Chính Dương trại cuồng hoan, từng đống lửa còn chưa tắt, khắp nơi là xương xẩu, vò rượu uống cạn ... Tiếng ngáy vang vọng, đám loạn quan cởi phăng áo, nằm ngổn ngang trên mặt đất, không hề phát hiện ra có đại quân tới gần.



Thấy cảnh trước mắt, Thích Kế Quang hết sức đau lòng, hắn nhiều lần cùng thủ quân Nam Kinh diệt địch, khi ấy bọn họ quân kỳ lẫn sức chiến đấu đều thuộc hạng thượng thừa. Mới qua vài năm, quân kỷ tới mức như thế này, ngoài phẫn nộ còn hết sức đau đớn.



Hít sâu một hơi, hắn vung mạnh tay:

- Tiến quân chiếm lĩnh đông tây nhị phủ, mặc kệ đám tàn binh này.



Thích gia quân tức thì nhập thành, tiếng bước chân chỉnh tề đánh thức đám loạn binh, bọn chúng dụi mắt thấy quân đội mũ giáp sáng ngời xuất hiện trước mắt, sợ tới đờ người, rất nhiều kẻ không kịp phản ứng, thiếu chút nữa bị đại quân dẫm chết.



Đại quân tiến thành, liền phân ra trái phải đánh vào vệ nha Kim Ngô, dọc đường gặp phải loạn quân không thèm để ý, tiến thẳng tới mục tiêu.



Cẩm Y vệ mặc quan phục, giương cờ soái, theo sự suất lĩnh của Chu Ngũ, tới thẳng Thiên Bộ Lang, nhân số tuy không nhiều, nhưng khí thế cực kỳ.



Thích Kế Quang tới phủ nha thủ bị, đó là sở chỉ huy vệ quân Nam Kinh, nơi này canh phòng chặt chẽ, thấy có quân đội xông tới, khẩn trương hỏi:

- Kẻ nào?



- Thích gia quân, dưới quyền kinh lược đông nam.

Câu trả lời như sét đánh, quân thủ bị hóa đá tại chỗ không hề có ý ngăn cản.



Thích Kế Quang thoái mái đi vào, gặp thủ bị Nam Kinh, Ngụy Quốc Công Từ Bằng Cử cùng đám tướng lĩnh đang luống cuống tay chân.



Vị quốc công nhìn Thích Kế Quang quỳ dưới thềm, không ngờ chảy nước mắt nói:

- Các, các ngươi cuối cùng cũng tới.



Thích Kế Quang thầm than, hậu duệ Từ Đạt không ngờ vô dụng đến thế, thật làm mất mặt thần tượng của mình. Nhưng hắn cung kính nói:

- Mạt tướng phụng lệnh Thẩm kinh lược tới đây, cứu giá chậm trễ, mong quốc công thứ tội.



- Tốt tốt, tới là tốt rồi.

Từ Bằng Cử trút được gánh nặng:

- Thẩm kinh lược giờ ở đâu.



- Ngay ngoài thành, sẽ tới ngay.



- Sao dám làm phiền đại giá.

Từ Bằng Cử kích động nói:

- Mau mau theo ta ra ngoài thành nghênh tiếp.



Thẩm Mặc quả nhiên không lâu sau tiến thành, Ngụy quốc công dẫn các tướng ra đại môn nghênh tiếp, hai người từng gặp nhau, có điều khi ấy Thẩm Mặc là tri phủ nho nhỏ, còn Từ Bằng Cử tự xưng Nhạc Phi tái thế tất nhiên không coi vào đâu.



Nhưng nay đã khác, tri phủ nho nhỏ năm xưa thành trọng thần triều đình, còn vị quốc công trong binh biến bị Chấn Vũ doanh đuổi đánh, sĩ tốt gọi là vô dụng, mất hết mặt tổ tông, tất nhiên gặp Thẩm Mặc phải hạ mình thật thấp.



Mà đối nhân xử thế luôn là sở trường của Thẩm Mặc, không vì thay đổi này mà làm cao, cho nên hai người gặp nhau như bạn cũ lâu năm, bày tỏ sầu biệt ly, hàn huyên xong quốc công gia đón kinh lược vào trong.



Từ Bằng Cử thấy nhóm người kinh lược đầy bụi bặm đường đất, Thẩm Mặc càng tỏ vẻ mỏi mệt. Biết họ hành quân suốt ngày gây ra, trong lòng bất an:

- Mời kinh lược chợp mắt một chút, tắm rửa thay y phục rồi nghị sự cũng không mệt.



Thẩm Mặc sờ tay lên mặt, thấy tay đen xì, cười nói:

- Thế là không cần hóa trang đóng Trương Phi nữa.

Mọi người bật cười, không khí khẩn trương thả lỏng không ít.



Từ Bằng Cử lại mời thay y phục, Thẩm Mặc từ chối:

- Trong thành biến loạn, quân tình khẩn cấp, chúng ta nghị sự trước.

Rồi chấn an các tướng:

- Chư vị thủ binh vất vả, chúng ta cắn răng vượt qua ải này rồi ngủ ba ngày cũng không sao.

Mọi người lại bật cười, Từ Bằng Cử nói:

- Kinh lược đại nhân tận tụy hết lòng, là tấm gương của chúng tôi.



- Đừng tâng bốc ta nữa, nếu không phải tìm lỗ chui vào mất.



Hai người đùn đẩy chốc lát, cuối cùng ngồi sóng vai với nhau ở chủ vị, Từ Bằng Cử ngả mình nói:

- Mời kinh lược phát biểu.



Thẩm Mặc trong lòng chán ngán thứ lễ nghi rườm rà này, khách khí qua loa rồi nói:

- Bản quan hay tin nam đô sinh biến, liền hỏa tốc điểm binh, ngày đêm hành quân không nghỉ tới đây. Nghe tin phản binh ngang nhiên vây hãm bộ nha, giết hại quan viên, không khác gì phường giặc cướp. Quân kỷ như thế, không biết các vị có biết không?

Nói tới đây nụ cười thu lại, uy nghiêm kinh lược tỏa ra khiến đại sảnh lặng ngắt như tờ.



Không ai biết Thẩm Mặc có ý gì, không dám đáp, Từ Bằng Cử đành đối phó:

- Kinh lược, mộ binh vì thiếu lương lâu ngày nên mới sinh vô kỷ luật, tới bộ nha nhốn nháo. Hiện nghe kinh lược tới, sợ uy đốc soái, ắt chớp mắt sẽ về doanh đợi lệnh.



Tới lúc này rồi còn không chịu đối diện với hiện thực, Thẩm Mặc lòng tức giận, song đối phương là quốc công tôn quý, không tiện bác bỏ, cười khẽ:

- Công gia, hạ quan thân là kinh lược đông nam, nhưng theo lệ không quản Nam Kinh, vốn có thể đặt minh ngoài cuộc, nhưng lúc này cần mọi người chung vai vượt qua gian nguy. Chẳng lẽ ta quan tâm dư thừa rồi?



Lúc này có người mang nước ấm lên mời kinh lược rửa mặt, Thẩm Mặc cáo lỗi ra sau binh phong. Đám Từ Bằng Cử vội nhỏ giọng thương lượng.