Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 733 : Khốn cảnh tù đồ

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Chu Ngũ không tin:

- Đám ăn hại đó thì làm được gì?



- Có lẽ ban đầu thì vô dụng, nhưng hiện giờ thì hữu dụng rồi.

Tam Xích cười hăng hắc:

- Tại hạ đã chuyển lời tới, nghe hay không là chuyện của ngài.

Nói xong chắp tay quay đầu ngựa lại phóng đi.

- Kỳ quái ...

Chu Ngũ lắc đầu, mang theo một bụng nghi hoặc tới đường Sùng Hi, thủ hạ của hắn hỏi:

- Ngũ gia, chúng ta làm sao đây.



- Truyền lời đi, xong quay lại đây đợi, xem xem rốt cuộc chuyện gì sẽ diễn ra.

Hắn còn nhớ chuẩn xác lời đám loạn binh, tuyệt đối không thỏa hiệp, nên không tin tình thế có thể chuyển biến nhanh như vậy.



Một lúc sau trời tối hẳn, nhưng binh sĩ thắp đuốc, chiếu sáng đường Sùng Hi như ban ngày, Chu Ngũ đứng trong bóng tối, đôi mắt lấp loáng theo dõi đám loạn binh phía đối diện.



Không biết qua bao lâu, phía đối diện , sau đó một đám võ tướng đi ra, tên đứng đầu nói lớn:

- Mau đ bẩm báo kinh lược đại nhân, lấy được bạc là rút quân.



Chu Ngũ thở phào, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.



Trình tự sau đó mặc dù rất mất thời gian nhưng chẳng có gì hay ho để kể, loạn quân nhận bạc, giải trừ bao vây, ai về quân doanh người nấy.



Tới canh hai, Thích gia quân hoàn thành nhiệm vụ áp tải bạc, thuận thế bao vây bảo hộ lấy bộ nha, đường Sùng hi huyên náo suốt năm ngày cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh.



"Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên, Thích Kế Quang theo lời dặn của Thẩm Mặc gọi cửa:

- Mạt tướng Thích Kế Quang tới tiếp giá, mời các vị đại nhân mở cửa.



Qua hồi lâu không có ai đáp lời, Thích Kế Quang định gõ tiếp, thì két một tiếng, cửa lớn mở ra, bách quan Nam Kinh bị vây khốn năm ngày sáu đêm từ trong nha môn xếp hàng đi ra, ai nấy đều mỏi mệt cực độ, nhưng vẫn giữ tôn nghiêm, tới trước mặt Thích Kế Quang đều thi lễ tạ ơn.



Cả đời này Thích Kế Quang chưa được nhận nhiều đại lễ của quan văn như thế, đoán chừng sau này cũng chẳng có cơ hội như thế.



Bất quá hắn chẳng cảm thấy khoan khoái, mà như có gai sau lưng, bấy giờ mới hiểu vì sao đại nhân không lộ diện, mà bảo mình đi thay.



Thích Kế Quang đang bất an thì một lão giả râu tóc bạc phơ đứng lại trước mặt hắn, gọi:

- Nguyên Kính.



Nương ánh đèn, hắn nhìn kỹ thì ra là trưởng quan của mình thời ở Kế Liêu, hiện binh bộ thượng thư Trương Ngao, vội dùng đại lễ tham bái:

- Mạt tướng ra mắt bộ đường.



Trương Ngao đỡ hắn dậy, hỏi:

- Bên trong nói Thẩm kinh lược tớ rồi, ngài ấy đâu, mau đưa bọn ta đi bái kiến.



Thích Kế Quang vội đáp:

- Kinh lược đại nhân vừa mới đi, nhờ mạt tướng chuyển lời :"khi gà gáy, chớ làm phiền quân tử, hiện là giờ Hợi, gặp gỡ không đúng lễ, các vị đại nhân mau về nghỉ ngơi, mai kinh lược đại nhân sẽ tới thăm.



Đám Trương Ngao sao chẳng hiểu Thẩm Mặc tránh cho bọn họ khỏi mất mặt, cõi lòng đầy đau xót nổi lên chút ấm áp. Nhưng nhận ân tình lớn của người như thế, sao còn có thể làm ra vẻ? Trương Ngao hỏi:

- Kinh lược đại nhân nghỉ ở đâu, sáng sớm mai bọn ta đang môn bái phỏng.



- Chỗ Ngụy quốc công, hình như tên Chiêm Viên.



Nghe vậy, mọi người biết đúng chỗ rồi, liền về nhà an ủi vợ con, tắm rửa xua đi vận rủi, ngủ một giấc an ổn.



~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc lúc này đứng ở "Tĩnh Diệu đường" trong Chiêm Viên, tuy đã là ban đêm, nhưng Từ Bằng Cử sai thắp toàn bộ đèn trong Chiêm Viên, nhìn cứ như đi vào tiên cành chẳng biết tốn kém bao nhiêu ngân lượng.



Đứng dựa vào lan can nhìn ra mặt nước hồ, đường này dựng trên hồ, như tòa thủy tạ, toàn khu vườn chia làm hai phần, nam là giả sơn bắc là ao sen, nối nhau bởi dòng suối nhỏ, chảy qua dưới đường, mang tình thú cách suối năm núi, đầy ý thơ.



Từ Bằng Cử vốn định khoe khoang với y "thiên hạ đệ nhất danh viên", nhưng hôm nay áp lực quá lớn, vừa thả lỏng, mệt mỏi trào dâng, ngáp dài cáo tử:

- Thôi vậy, hôm kháo đưa lão đệ đi dạo, hôm nay về ngủ đã.

Vừa quay người lại nhớ ra một việc:

- Sách kia đặt ở trên tầng cao nhất giá sách, toàn bộ mấy quyển bên trái là nó.

Rối ám muội vỗ vai Thẩm Mặc:

- Tuyệt phẩm trợ tình hứng đấy, lão đệ thong thả nhé.

Nói xong ôm hai mỹ tỳ cười lớn rời đi.



Hắn vừa đi, bốn nữ tử tươi trẻ duyên dáng, ríu rít vây lấy, thỏ thẻ:

- Đại nhân, bọn nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục ...

Các nàng sớm được cho biết, người hôm nay tới là kinh lịch đại nhân quản lý sáu tỉnh không nam, khi gặp mới phát hiện ra là nhân vật như Phan Anh Tống Ngọc, tức thì xuân tình dào dạt, hận không thể nuốt y vào bụng.



Thẩm Mặc là kẻ lão luyện chốn gió trăng rồi, xưa nay không từ chối chuyện không ăn cũng phí này, nhưng sau khi nhận được thư của Nhu Nương, y quết định giữ mình, vì cầu phúc cho con.

Tuy sẽ rất khó chịu, nhưng nghĩ tới Nhược Hạm mang thai trong lúc hai người căng thẳng, y càng đau lòng, liền thành kính dâng hương, mong ông trời đừng vì cái sai của mình, trừng phạt lên người đứa trẻ.



Vì thế, Thẩm Mặc tìm cách thoát khỏi mấy nữ tử này, nhưng hổ dữ không chống nổi bầy sói, bị các nàng ép tới bên lan can, lùi nữa là xuống nước. Nhìn xuống thấy Chu Ngũ, như thấy cọng cỏ cứu mạng, hỏi:

- Có chuyện à?



Chu Ngũ thấy đại nhân đang "chơi đùa" cùng mấy mỹ tỳ, vội nói:

- Không có gì.



- Có thì nói là có, chuyện hôm nay chớ để ngày mai.

Thẩm Mặc lại nhiệt tình gọi:

- Mau mau lên đây.

Thắt chặt đai lưng, nói với mấy nữ tử:

- Bản quan có chuyện quan trọng, các ngươi lui trước đi.



Mẫy nữ tử không chịu, trêu ghẹo:

- Nửa đêm còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đó nữa sao?

Rồi cùng cười khúc khích.



Thẩm Mặc thấy họ càng ngày càng quá, sầm mặt xuống quát:

- Càn rỡ.

Tức thì những nữ tử đáng thương đó mặt hoa tái nhợt quỳ xuống, dẫu sao chỉ là thứ hoa cho người khác chơi đùa, có dẫm nát cũng chẳng ai nói gì.



Thẩm Mặc không đành lòng, thở dài:

- Các ngươi lui đi, nếu bị trách hỏi, nói là bản quan thủ hiếu cho sư phụ , không gần nữ sắc.

Các nàng mới biết y là kẻ thương hương tiếc ngọc, nhưng không có phúc được y tiếp nhận, ủ rũ lùi xuống.
Trương Ngao vội chối tử ngay:

- Kinh lược đại nhân ở đây rồi, chúng tôi sao dám tự quyết, đương nhiên do ngài định đoạt.



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Thế không ổn, chuyện Nam Kinh xưa nay do quan viên Nam Kinh giải quyết, hạ quan không thể vượt quyền.



- Ài Thẩm đại nhân lúc nào rồi còn để ý quy củ củ rích.

Mã Khôn cũng đẩy trách nhiệm:

- Ngài là kinh lược đông nam, đương nhiên do ngài quyết định, huống chi chúng tôi không tiện ra mặt, nếu không người ta bảo lấy việc công trả thù riêng, không ai phục cả.



Đám còn lại cũng hùa theo không cho Thẩm Mặc chối từ, y đành miễn cưỡng nói:

- Danh nghĩa có thể do hạ quan dâng tấu, nhưng chủ ý phải do các vị đại nhân định đoạt.



Thấy y tình nghĩa như thế, đám Trương Mã càng xấu hộ, liền chuyên tâm nghĩ mưu kế cho y, cuối cùng cho ra năm ý kiến xử lý:



Thứ nhất: Nghiêm trị loạn quân, nhưng không truy cứu tất cả, phải giết kẻ động thủ với Hoàng thị lang và kẻ đầu sỏ, để răn đe.



Thứ hai: Quan quân thủ bị quản giáo không nghiêm, đáng lẽ phải gánh trọng trách, niệm tình có công vỗ về loạn quân về doanh, chỉ giáng chức, phạt lương. Quan quân Chấn Vũ Doanh cách chức, đưa tới biên cương lập công chuộc tội.



Thứ ba : Xin triều đình đem mộ binh nhập quân tịch, lệnh cầy cấy tự cấp tự túc, giảm bớt gánh nặng triều đình.



Thứ tư: Thưởng cho mấy doanh án binh bất động.



Thứ năm: Trương Ngao, Mã Khôn tự xin xử phạt.



Đây là điều hiển nhiên, Thẩm Mặc vòng một vòng lớn chỉ đợi bọn họ tự nói ra.



Thẩm Mặc viết xong giao cho các vị đại nhân truyền nhau xem.



- Vấn đề Hoàng thị lang thì sao?

Trí nhớ Chu Hành chưa tệ tới mức đó:

- Ta chỉ muốn nói một câu, chư vị đối đãi với đồng liêu ra sao, sau này sẽ bị đối đãi như thế.

Lời này làm cục diện lại bế tắc.



Các vị đại nhân lúc này ai cũng khó coi, thầm nghĩ :" Bọn ta lo mình chưa xong, không thể đẩy ít trách nhiệm kẻ đã chết sao?"



Thẩm Mặc đành ra vãn hồi:

- Hạ quan có chủ ý không hay, chư vị đại nhân muốn nghe không?



Cả đám tất nhiên nói muốn, Thẩm Mặc liền nói:

- Chúng ta thay đổi một chút, thế này : Loạn binh đem Hoàng thị lang và tám quan viên lên lầu chuông, buộc vào cột bắt phát lương, không được toại nguyện, liền đánh đập, Hoàng thị lang bất hạnh qua đời ...

Sắc mặt y nghiêm trang nói:

- Như vậy không tổn hại thể diện triều đình, Hoàng thị lang và người nhà không phải hổ thẹn.



Cả đám gật đầu:

- Kinh lược nói phải, nhưng người đã chết rồi, phải sửa thế nào?



- Thay đổi nguyên nhân cái chết "Hoàng thị lang bị loạn đả, thương thế nghiêm trọng, tự tận không khuất phục."



- Đem bị giết thành tự sát?

Cả đám choàng tỉnh, như vậy cái lợi rõ ràng, vì một quan lớn cấp bộ đường bị đánh đến chết, làm triều đình mất mặt, không được bách quan thương xót. Nhưng nếu đem khí tiết cương liệt tự sát, nhiều người sẽ lên tiếng hộ ông ta, triều đình cũng dễ khoan hồng..



Vì thế, đem đó làm ý kiến cuối cùng, Thẩm Mặc lập tức thảo thành văn, các vị đại nhân xem qua đóng dấu, xác nhận không có gì sơ sót rồi dùng hỏa tốc 800 dặm gửi tới Bắc Kinh.



Làm xong tất cả, mọi người thở phào, Hà Thụ đề nghị thiết yến trên Tú Xuân lâu tẩy trần cho Thẩm đại nhân.



Thẩm Mặc chưa đáp thì Chu Hành đã đứng dậy nói:

- Lần này binh loạn, nha môn công bộ bị phá hủy không ít, lão phu phải quay về xem, kiểm kê tổn thất, thứ không tham gia được.



Hà Thụ xấu hổ lắm, Thẩm Mặc vội giàn hòa:

- Hà công công, Chu bộ đường nói có lý, chúng ta lúc này không nên phô trương, đợi chuyện lắng rồi, hãy uống rượu mừng công cũng không muộn.



Mã Khôn, Trương Ngạo lòng hoảng loạn, tâm tình đâu mà tiệc tùng, đều phụ họa:

- Đúng như thế.



Hà Thụ cười khổ:

- Té ra ta không hiểu chuyện rồi.

Nói xong bảo trưởng tùy:

- Đi nói với người ta, trưa không cần làm gì nữa, đớt tốn công, lãng phí.



Chu Hành căn bản không thèm để ý tới hắn, chắp tay với Thẩm Mặc đi trước, đám còn lại cũng hàn huyên vài câu rồi cáo từ.



Hà Thụ đi cuối cùng, nói nhỏ với Thẩm Mặc:

- Lần này đa tạ đại nhân, lát nữa sẽ bảo Tiểu Thất mang cho đại nhân chút thổ sản, ngàn vạn lần đừng chối từ.



- Công công khách khí quá.



Tiễn mọi người đi rồi, thấy Tiểu Thất đứng bên một giỏ hoa quả, khấu đầu:

- Đây là chút tâm ý của của công công chúng tôi, mong đốc soái gia gia tiếp nhận.



Thẩm Mặc đi tới làm bộ vô tình đá vào giỏ hoa quả, cảm thấy rất nặng, hiểu ý nói:

- Hà công công có bảo gì không?



Tiểu Thất thầm thở phào, nói nhỏ:

- Công công nói Trương Ngao, Mã Không ở Nam Kinh tới mụ đầu rồi, công công chúng tôi không ngây thơ như thế, biết chuyện này xảy ra, thủ bị thái giám đừng mơ làm tiếp nữa..



- Ồ? Thế sao? Hà công công đi ở, là ý của hoàng thượng và ti lễ giám, ta thân là ngoại quan, không thể xen vào được.

Thẩm Mặc nói thế, lòng thầm nghĩ :" Mấy tên quan viên nhị phẩm mà không nhìn thấu bằng một thái giám."



- Công công nói, hiện giờ ti lễ giám định đoạt, mà Hoàng công công là chí giao của ngài, ngài không cần viết thư cho Hoàng công công cầu tình, chỉ cần trong mật tấu, nói hộ công công vài câu qua loa là được.



Thẩm Mặc thầm giật mình, y nhận được mật chỉ của Gia Tĩnh đế, mỗi ngày mật báo thực tình của đông nam, chuyện này ngay cả nội các cũng không biết, mà Hà công công này lại rõ như lòng bàn tay, nhất định tin lộ ra từ ti lễ giám, xem ra hoạn quan rất đồng lòng.



Đối phương nói tới nước này, phủ nhân là vô nghĩa, Thẩm Mặc hàm hồ nói:

- Ồ, bản quan biết rồi, ngươi lui trước đi.