Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 734 : Kẻ đừng sau

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Đuổi hắn đi xong, Thẩm Mặc sai Tam Xích xem xét giỏ "hoa quả", bỏ đi lớp vải, lộ ra toàn trân châu to như long nhãn, trong phòng tức thì dập dờn hào quang, Tam Xích há hốc mồm:

- Đâu ra trân châu lớn như thế?

Hắn thuận tay lấ một viên lên xem to, tròn trịa, đều đặn không tỳ vết, cực kỳ hiếm thấy.



- Trước kia hắn là thái giám được phái tới Thái Hồ thời gian dài.

Chu Ngũ không biết xuất hiện từ lúc nào:

- Thứ trân châu này tám phần là cái giúp hắn lập chiến công hiển hách, thăng tiến tới hôm nay.

Lấy một viên lên xem kỹ:

- Quả nhiên là cống châu Thái Hồ thượng đẳng, hẳn phải là bảo bối dưới đáy rương của hắn rồi.



- Ồ không ngờ Ngũ gia có nghiên cứu với châu báo. Các huynh đệ những ngày qua vất vả rồi, lấy nó chia đi, mang về lấy lòng vợ, đảm bảo ăn chắc.



Tam Xích biết đại nhân xưa nay không giữ mấy thứ này, tạ ơn mang giỏ đi. Chu Ngũ ở lại nói:

- Đại nhân, lai lịch chỗ bạc kia tra rõ rồi.



Hắn nói tới thuyền bạc của Thiệu đại hiệp, khi ấy Thẩm Mặc rất ngạc nhiên đâu ra nhiều bạc trắng đến thế? Còn nghĩ đối phương buôn lậu trên biển, mà tập đoàn buôn lậu có thể bỏ ra chừng đó bạc trong một lần, tuyệt đối phải quan tâm. Nên bả Chu Ngũ điều tra.



Kết quả ngược lại, Chu Ngũ nói:

- Kết quả giám định mấy ngân hiệu đều giống nhau, sỗ bạc này do mỏ Cù Châu Chiết Giang mà ra.

Vì thời đó điều kiện kỹ thuật có hạn, bạc là tiền tệ lưu thông, bạc thuần tới 95%, là cực kỳ hiếm có, cao hơn nữa không lời, cho nên thợ lâu năm có thể căn cứ vào tạp chất trong đó chỉ ra nguồn gốc, cao thủ hơn có thể chỉ chính xác mỏ nào.



- Cù Châu...

Thẩm Mặc nhíu mày, đó là một trong ba tâm bệnh của y.



Chu Nhũ nhấn mạnh hơn:

- Từ thủ pháp mà xét, số bạc này được luyện ra trong nửa năm qua.



- Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây?

Thẩm Mặc lẩm bẩm.



- Đại nhân, thuộc hạ kiến nghị lập tức bắt Thiệu Phương quy án.

Chu Ngũ trầm giọng nói:

- Riêng tội lấy trộm quân ngân đủ hành hắn chết đi sống lại.



- Không, không.

Thảm Mặc lắc đầu:

- Hắn quá bắt mắt, lại vừa giải nguy cho triều đình, không có chứng cứ tuyệt đối, sao tiện hạ thủ với hắn?



- Phải thừa nhận lúc này càng khiến mọi người chú ý, càng an toàn...

Chu Ngũ cau mày:

- Nhưng chẳng lẽ lại cho qua?



- Đương nhiên là không, đây không phải là 4 vạn lượng mà là 40 vạn! Hắn bỏ vốn lớn như thế để làm gì? Đằng sau kẻ nào thao túng? Phải làm cho rõ, nhưng ngầm tra thôi, không được đánh cỏ động rắn.



- Hạ quan hiểu, đại nhân lo nghĩ rất phải, loại nhân sĩ giang hồ này bối cảnh thường rất sâu, cẩn thận thì hơn.



Hai người đang nói chuyện thì vệ sĩ vào bẩm báo:

- Ngụy quốc công tới.



Thẩm Mặc gật đầu , vệ sĩ đi mời Từ Bằng Cử, Chu Ngũ chuyển ra sau màn.



Thẩm Mặc đứng dậy đi ra cửa, thấy Từ Bằng Cử hởn hở đi vào, lớn tiếng nói:

- Lão đệ, tới tự thú rồi, tới tự thú rồi.



Thẩm Mặc cười ha hả:

- Công gia làm chuyện gì trái lòng mà tới tự thú thế?



Nụ cười của Từ Bằng Cử cứng lại:

- Đại nhân nói đùa rồi.



- Không buồn cười sao?

Thẩm Mặc tựa cười tựa không nói:

- Xem ra ta không thích hợp chọc cười.



- Không phải, vui , vui lắm.

Từ Bằng Cử xác nhận được là y nói đùa, liền cười lớn:

- Buồn cười quá, ha ha ha...

Cười xong nói tiếp:

- Thủ lĩnh loạn binh tới đầu thú.



Thẩm Mặc lộ vẻ vui mừng:

- Thật sao?



- Đúng thế, sáng sớm nay bọn chúng tới doanh tham tướng tự thú, đã bị bí mật đưa vào thành rồi, hiện đang quỳ ở diễn võ trường trong phủ ta, đợi kinh lược đại nhân xử trí.



- Tốt lắm, ta thay y phục rồi chúng ta đi xem.

Liền quay về hậu đường, bảo vệ sĩ thay quan phục, Chu Ngũ ở bên nói:

- Đại nhân lý luận tù đồ khốn cảnh thật lợi hại.



- Chuyện Nam Kinh sắp kết thúc, tranh thủ điều tra tiên Thiệu đại hiệp kia, ta không muốn mang tâm sự rời đi.



- Vâng.

Chu Ngũ lại hỏi:

- Đám thủ bị Nam Kinh, nhất là Từ Bằng Cử, ngài có định trừng trị không?



- Chuyện này ...

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Giờ chưa phải lúc, đợi thời gian nữa đi, sẽ có người xử lý bọn chúng.

Nói xong thẩn sắc bình tĩnh ra ngoài , nói:

- Công gia, chúng ta đi nào.



Được Từ Bằng Cử tháp tùng, Thẩm Mặc tới diễn võ trường, thấy có mười mấy tên lính quỳ ở đó, xem ra là đầu sỏ thú tội rồi.



Hạ nhân mang ghế tới, Thẩm Mặc ngồi xuống, mắt quét qua những người kia, nụ cười trên mặt dần cứng lại, nhìn cái vẻ sợ sệt, tầm thường của những kẻ này, chẳng lẽ có năng lực kích động làm phản sao?



- Đến đủ rồi chứ?

Thẩm Mặc mặt lạnh tanh hỏi:



Mấy tên đó chần chờ một lúc gật đầu:

- Tới đủ rồi.



- Các ngươi đảm bảo chứ? Chỉ có mấy người các ngươi?

Thẩm Mặc lạnh nhạt hỏi.



- Vâng chỉ có chúng tôi.



- Tốt lắm.

Thẩm Mặc gật đầu không nói gì thêm, đám Từ Bằng Cử cũng chỉ biết im lặng chờ đợi, nhưng đàm quỳ dưới kia cảm thấy rất áp lực có tên bắt đầu run lên.



Từ Bằng Cử cuối cùng không nhịn được nói:

- Đại nhân, ngài nói gì đi chứ?



- Nói cái gì?

Thẩm Mặc nhìn hắn.



- Thì nói với bọn chúng triều đình khoan dung, chủ động thú tội, không có lần sau gì gì đó ...



- Chẳng có gì phải nói hết.

Thẩm Mặc phất tay:

- Lôi xuống, chém!



Đám Từ Bằng cử chết đứng, đám loạn binh thú tội ở dưới cũng ngây ra như gà gỗ, nhìn Thẩm Mặc trân trân.



- Còn cần bản quan nói lần thứ hai nữa à?

Thẩm Mặc trầm giọng nói, tức thì đám người chấn động tỉnh lại, một đám Cẩm Y Vệ xếp hàng đi ra, hai người kẹp mội, nhanh gọn trói đám loạn binh kia lại, nhấc lên như gà con, muốn đưa ra ngoài.



Đám loạn binh vừa vùng vẫy vừa kêu ầm lên:

- Các ngươi nói lời không giữ lời.

- Các ngươi bảo tự thú được khoan hồng cơ mà.



Thẩm Mặc hừ một tiếng ngăn Cẩm Y vệ lại:

- Bản quan nói khoan hồng là những kẻ đầu sỏ chứ không phải đám dê thế tội. Còn các ngươi dám lừa gạt bản quan chẳng lẽ không nên giết?



- Chúng tôi chính là những người cầm đầu.

Một tên kêu lớn, số còn lại hùa theo:

- Chúng tôi đều là những người nhỏ máu ăn thề.

- Không tin đại nhân cứ dẫn người đi hỏi xem.



- Không cần.

Thẩm Mặc cười nhạt, lệnh cho Cẩm Y vệ:

- Chia riêng bọn chúng ra, hỏi khẩu cung chi tiết, mang ra đây đối chiếu.



Bên cạnh giáo trường có một loạt gian phòng đơn chứa vũ khí, vừa vặn làm chỗ thẩm vấn tạm, Cẩm Y vệ liền kéo đám loạn quân vào đó.




Thẩm Mặc bình thản nói:

- Hôm đó tiên sinh ứng tiền dùng gấp, bản nhân gom góp nhiều nơi, hiện giờ trà lại nguyên vẹn.

Rồi giơ tay lên, Tam Xích từ đừng sau lấy một cái phong bì da trâu, đặt lên tay y.



Thẩm Mặc đẩy tới trước mặt Thiệu Phương:

- Đếm xem có đủ không?



Thiệu Phương không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn làm theo lời Thẩm Mặc, mở ra đếm, là chi phiếu của Hối Liên, tổng cộng 42 tấm một vạn lượng.



- Số còn thừa là chút tâm ý.

Thẩm Mặc hớp một ngụm trà:

- Nhận ân một giọt nước, trả lại cả nguồn suối, Thiệu tiên sinh cần gì cứ nói, bản quan sẽ tận lực làm.



- Không cần gấp, số tiền này ngài cứ cầm đi, để ở chỗ tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân biết đông nam còn cần rất nhiều tiền.

Thiệu Phương vội đẩy lại.



Từ Bằng Cử nói thay Thẩm Mặc:

- Thiệu Phương, ngươi thu lại đi, triều đình vay tiền người khác, truyền ra mất thể diện, đông nam càng không cần ngươi lo, nơi giàu nhất thiên hạ chưa suy bại tới mức đó.



- Xem ra tiểu nhân lo lắng thừa rồi.

Thiệu Phương nói rất thẳng:

- Kỳ thực tiểu nhân cũng rõ đại nhân lo số tiền này nguồn gốc bất chính, nên mau chóng vạch rõ giới tuyến.



Ánh mắt dồn ép của hắn chẳng làm Thẩm Mặc may may dao động:

- Nếu thế bản quan cũng nói thẳng, Thiệu tiên sinh tuy gia nghiệp lớn nhưng cũng không thể trong chớp mắt lấy ra nhiều bạc như thế hả?



- Tiểu nhân là cái túi không đáy, vào nhanh cũng ra nhanh, đừng nói là 40 vạn mà 4 vạn cũng chẳng có ... Số tiền này, tiểu nhân chỉ là người chuyển giúp.

Thiệu Phương biết nếu không nói thật, giao tình với hai vị quý nhân này coi như hôm nay là hết.





Từ Bằng Cử hỏi tới:

- Ai thuê ngươi?



- Ài lời này nói ra rất dài, hai vị nghe tiểu nhân kể từ đầu.



Tên Thiệu Phương này không làm ăn nghiêm chỉnh, nhưng thê thiếp cả bầy, ngày ngày tới kỹ viện, ắt phải nhiều nguồn kiếm tiền. Theo cách nói của Từ Bằng Cử là chuyên môn kiếm món tiền người khác không dám như muối lậu, giúp lo lót hối lộ, công việc tiếp khách như hôm nay có thể coi là nghiệp vụ chính.



Có điều không phải việc gì hắn nhận, nguy hiểm quá cao là hắn không dám, nhưng lần này phía ủy thác quá mạnh, hắn không dám từ chối, đành yêu cầu thật cao, nói không có 40 vạn lượng không làm. Kết quả người ta không nói thừa, chuyển ngay một thuyền bạc tới, thế là hắn phải nhận.



- Kẻ nào khí phách lớn như thế?

Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.



- Không phải một người.

Thiệu Phương nói nhỏ:

- Không biết ngài nghe nói tới Cửu đại gia chưa?



Thẩm Mặc tức thì hiểu hết mọi chuyện, thì ra là đám này, đâu chỉ là có nghe nói, y sao quên đường năm xưa ở Tô Châu nếu chẳng phải cùng Nhược Hạm phu thê đồng tâm, thiếu chút nữa đã bị đám người này nghiền nát.



Nhưng nay thời thế đã khác, các đại gia tộc có dính líu tới Nghiêm đảng bị cho ra rìa hết, quan viên địa phương cũng lấy danh nghĩa truy tra thông địch, ra sức chèn ép. Bên trên có người bảo vệ thì bọn tất nhiên không sợ nhân vật nhỏ này, nhưng một khi mất chỗ dựa, "huyện lệnh phá giá, tri phủ diệt tộc" không thiếu cách xử lý bọn chúng.



Mỗi ngày đều có thân tộc bị bắt đi, tiền bạc lo lót như trút vào động không đáy không làm được gì, việc này chưa qua việc khác lại xuất hiện, sớm muộn bọn chúng cũng bị kéo cả vào.



Tình hình như thế, bọn chúng đành liều cầu khẩn kẻ thù ngày xưa giơ cao đánh khẽ.



- Mấy nhân vật có vai vế trong cửu đại gia đảm bảo, chỉ cần ngài không hiềm thù cũ, cứu bọn họ, sau này ngài bảo gì nghe nấy, bảo đi đông tuyệt không dám rẽ tây.

Thiệu Phương nói xong, uống cạn chén trà nguội, đợi Thẩm Mặc trả lời.



Thẩm Mặc chắp tay đứng bên cửa sổ trầm ngâm không nói.



Thực ra chuyện này chẳng cần suy nghĩ, y hiểu rất rõ hiện trạng của cửu đại gia, nên khoanh tay đứng nhìn, thậm chí dung túng quan viên đối phó với bọn chúng.

Không phải y báo thù, y không nhỏ nhen tới mức đó, mà là muốn ép chúng vào ngõ cụt, để phải làm việc theo ý mình.



Hiện giờ chưa đủ lửa, Thẩm Mặc ngầm tính :" Cừ từ từ, đợi bọn chúng cùng đường hẵng hay." Liền quay lại:

- Yêu cầu của tiên sinh vượt ngoài giới hạn của ta quá xa.



Từ Bằng Cử cũng nói:

- Đúng vậy thiệu Phương, lai lịch số bạc này ngươi không thể không biết chứ hả?



- Lai lịch thế nào?

Thiệu Phương có biết cũng phải tỏ ra hồ đồ.



- Mới từ mỏ bạc Cù Châu lấy ra.

Từ Bằng Cử lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì không?



- Hả? Thật sao?

Thiệu Phương mặt trắng bệch.



- Chẳng lẽ với thân phận của bọn ta lại đi lừa ngươi? Đây là ..

Từ Bằng Cử hừ một tiếng, hắn nhớ danh từ mới Thẩm Mặc dạy, dựa theo ước hẹn trước, nói:

- Đây gọi là rửa tiền, ngươi đọc qua Đại Minh luật chưa? Thứ chôn dưới đó đều thuộc về triều đình, các ngươi đào ra, sau đó mượn tay triều đình rửa tiền cho các ngươi, ngươi coi bọn ta thành cái gì, là thứ cho ngươi tùy ý chơi đùa à?



Thiêu Phương lưng đẫm mồ hôi, hắn gan lớn, tài cao nhưng thiếu tinh tế, không suy xét đột nhiên xuất hiện số bạc lớn như thế lại không biết liên hệ tới vụ mỏ bạc đang bạo loạn gần đây.



Thấy Từ Bằng Cử đóng kẻ ác đủ rồi, Thẩm Mặc ra vẻ người tốt:

- Công gia đừng giận như thế, ta tin Thiệu tiên sinh không hiểu nội tình.



- Đại nhân minh giám.

Thiệu Phương như vớ được cọng cỏ cứu mạng:

- Tiểu nhân nếu biết số bạc này lai lịch bất chính, tuyệt đối không nhận lời bọn chúng. Tiểu, tiểu nhân đi tìm bọn chúng tính sổ.



- Không cần phải như thế.

Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn bình tĩnh:

- Bất kể lai lịch ra sao cũng giải nguy cho bản quan, bản quân nhận ân tình này, tiên sinh nói với bọn chúng, nếu muốn tiếp xúc với ta có hai điều kiện. Thứ nhất, thu những thứ quỷ kế lại, thứ hai, chùi đít cho sạch, bản quan ghét nhất kẻ gây phiền phức cho mình. Làm xong hai điều này, bảo gia chủ của bọn chúng tới Hàng Châu gặp ta, không làm được thì đừng tốn thời gian.



- Vâng tiểu nhân nhớ rồi.

Thiệu Phương cứ như từ dưới nước bò lên, lau mồ hôi nói:

- Tiểu nhân sẽ mau chóng chuyển lời ngài cho chúng.



- Tốt.

Thẩm Mặc đứng dậy:

- Hôm nay đa tạ khoản đãi, hẹn ngày tái ngộ.



Không khí này không thích hợp tìm kiếm hoan lạc, Thẩm Mặc cũng không hứng thú với mấy món này.



Từ Bằng Cử nói với Thiệu Phương:

- Ngươi đừng thanh toán vội, đợi ta đưa đại nhân về phủ rồi quay lại chơi.

Dặn xong vội đuổi theo Thẩm Mặc.



Ma ma dưới lấu bị thị vệ ngăn cản, không biết bên trên bàn việc gì, vội tươi cười đi tới đón:

- Ôi đại lão gia, sao đi sớm thế?



Thẩm Mặc chưa nói, Từ Bằng Cử đuổi kịp vội cứu giá:

- Đại lão gia có công vụ muốn về xử lý, chậm trễ sẽ họi tội ngươi đấy.



Lúc này Thiệu Phương cũng đã xuống, vội kéo bà ta sang một bên, tiễn đại lão gia lên thuyền.



Đợi thuyền hoa đi rồi, ma ma kỳ quái hỏi:

- Tới thanh lâu chỉ để bàn công việc à?



Không có áp lực từ Thẩm Mặc, Thiệu Phương hồi phục lại phong độ, ôm lấy vị ma ma nhan sắc chưa phai hết, cười nói:

- Ma ma tưởng kinh lược đông nam dễ làm sao? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào đợi tìm yếu huyệt của y, dám thả lỏng hay sao?



Ma ma làm nghề này rất hiểu rõ người đi không giữ, người ở là chủ, thuận thế dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ:

- Tần Hoài phong nguyệt cũng không có lòng thưởng thức, chẳng bằng sống như ngài thú vị hơn.



- Ai bảo không phải?

Thiệu Phương kéo ma ma đi trút áp lực Thẩm Mặc gây ra cho mình.



Ma ma biết hắn có món thần binh, tất nhiên nguyện ý vạn phần, mặc cho y nhào nặn, nhưng không quên hỏi:

- Vậy có xin được chữ không?



Thiệu Phương tức thì hứng chí giảm mạnh:

- Số bạc của ta còn không đủ à?



Ma ma nghe thấy cơ hội ngàn năm có một bị bỏ lỡ, tức thì toàn thân giá lạnh:

- Sao ngài không nói sớm, nô gia có bỏ cái mặt già này cũng phải đi cầu khẩn, không tin lão nhân gia nói chữ "không".

Nếu được chữ của Thẩm Mặc, ít nhất có thể nghỉ hưu sớm 20 năm, cơ hội bày ngay trước mắt không nắm lấy, giờ hối chẳng kịp.



Thiệu Phương cũng như bị gáo nước lạnh dội lên đầu, chẳng còn ham muốn nào nửa, đẩy mụ ra:

- Con mẹ nó, cụt hứng.