Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 736 : Bánh xe lịch sử

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Thuyền thuận buồn xuôi gió, đến sáng ngày thứ ba lấy thân hận chủ sự đốc lương Nam Kinh vào thành. Hiện giờ thân phận của y quá lớn, mỗi một hành động đều khiến vạn người chú ý, chỉ có cách này mới có thể an tâm làm một số việc ngoài "phận sự" kinh lược.



Khi y xuất hiện ở phủ nha Tô Châu, Quy Hữu Quang giật bắn mình, vội lệnh người đóng cửa phủ, mời đại nhân vào hậu đường nói chuyện.



Thẩm Mặc nhìn Quy Hữu Quang mặt đầy mồ hôi:

- Mấy năm qua lão huynh béo lên đấy.



Quy Hữu Quang lau mồ hôi cười:

- Cũng tới tuổi rồi mà.

Thấy Thẩm Mặc cũng có mồ hôi, vội nói:

- Hạ quan sai người lấy đá lạnh cho đại nhân.



- Không cần mùa hè đỏ mồ hôi mới tốt, cắt dưa hấu là được, tốt nhất là có làm lạnh trong giếng.



- Có ngay.

Quy Hữu Quang sai người đi cắt dưa hấu, nói với Thẩm Mặc:

- Không ngờ đại nhân tới sớm như thế.



- Không sớm không được, Hàng Châu có cả đống chuyện đang đợi mà.



- Đại nhân vất vả rồi, không biết đại nhân ở Tô Châu mấy ngày. an bài hành trình thế nào?

Quy Hữu Quang vào việc ngay.



- Tối đa năm ngày, lần này ta tới đây một là gặp mặt cổ đông Hối Liên... Ít nhất mất một ngày. Hai là Âu Dương lão tiên sinh đã nhiều lần mời ta tới, thể hiện thành quả, cũng mất một ngày. Ba là cục Thông Dịch, công học viện khai trương, ta muốn tới phát biểu, mỗi nơi mất nửa ngày, bốn là...vị đồng hao kia của lão huynh có thể làm ta bớt đi được chút việc không?



Nghe đại nhân trách, Quy Hữu Quang cười khổ:

- Hạ quan cũng chẳng biết huynh ấy nghĩ gì, nói không nghe, thiếu điều phải trói lại kéo tới Hàng Châu thôi. Đại nhân đừng chấp, càng là người thông minh, càng dễ đâm đầu vào chỗ bế tắc.



- Ta biết, ông ta đáng để ta tam cố thảo lư. Làm xong chuyện này ta mới làm chuyện khác.



- Không được, không được.

Quy Hữu Quang luôn miệng:

- Chính sự quan trọng hơn, cùng lắm hạ quan trói huynh ấy tới gặp đại nhân, không thể để lỡ đại sự của ngài được.



- Thành ý quý ở chỗ phải thân chinh coi là chuyện đầu, nếu chỉ coi thuận đường mà tới thì không đủ.



Quy Hữu Quang thở dài:

- Khai Dương huynh đúng là có phúc.



Thời gian quý giá, Thẩm Mặc ăn trưa ở phủ, chợp mắt một lúc, đợi tới hoàng hôn khi nhiệt độ giảm xuống, liền giục Quy Hữu Quang xuất môn. Trịnh Nhược Tầng ở tại Trịnh gia thông, nếu không tranh thủ rời thành thì phải đợi tới ngày mai.



- Ta không nhìn nhầm chứ?

Rời thành, khi Thẩm Mặc đi qua một chiếc thuyền thì y nhìn thấy người béo tốt nằm dài trên ghế hút thuốc, mặt đầy hưởng thụ.



- Cái gì, cái gì thế ạ?

Quy Hữu Quang từ đầu tới giờ luôn khẩn trương, mặc dù Thẩm Mặc không phải tới để thị sát, nhưng chẳng may có sơ xuất gì ông ta cũng khó ăn nói.



- Sao có người hút thuốc.

Thẩm Mặc như phát hiện ra lục địa mới, thốt lên:

- Ta chưa bao giờ thấy.



- Hút thuốc ???

Quy Hữu Quang vỡ lẽ:

- Cái này gọi là Đạm Ba Cô, chẳng biết nổi lên từ khi nào , đầu tiên là thương nhân Nam Dương về hay dùng sau đó ngày càng có nhiều người dùng nó ... Đại nhân xem bên kia có hai người nữa kìa.



- Đạm Ba Cô?

Thẩm Mặc lầm bẩm:

- Chắc là cách phát âm của cây thuốc lá ... Xem ra đúng là thứ từ Nam Mỹ truyền tới rồi.

Châu Mỹ đã phát hiện ra từ 80 năm trước, thứ này theo mậu dịch tới Đại Minh chẳng có gì lạ.



Nhưng y thích sạch, nên không ưa mùi thuốc lá lắm, kinh ngạc một chút rồi thôi, chẳng kích động nữa.



Quy Hữu Quang thấy sau khi nhìn thấy Đạm Ba Cô, Thẩm Mặc trở nên trầm mặc khác thường, biết đại nhân đang suy nghĩ, liền không nói nữa.



Thẩm Mặc liên tưởng thuốc lá tới thứ nha phiến người Châu Âu mang tới Trung Quốc, tất nhiên hai thứ này chẳng dính lính tới nhau, nhưng nó làm y nhớ tới tương lai Mãn Thanh nhập quan, quốc gia có 5000 năm lịch sử này chìm vào 500 năm đen tối nhất, lạc hậu nhất, bị thế giới công nghiệp, hàng hải bỏ xa lại đằng sau...



Nhưng một con người có thể thay đổi lịch sử được không? Bình tâm mà luận, Thẩm Mặc không cho rằng có khả năng này, mặc dù y thừa nhận mỗi lần tiến bộ của lịch sử do số ít cá nhân thúc đẩy, nhưng tiền đề là phải có thiên thời đạ lợi nhân hòa, nên thời thế có thể tạo anh hùng mà anh hùng không thể tạo thời thế là thế.



Nhất là y thiếu hoài báo lãng mạn mà vĩ nhân phải có, kiếp trước mộng tưởng của y làm làm cục trưởng, thậm chí nghĩ tới sở trưởng, bộ trưởng cũng chưa từng có ... Thực tế là ưu điểm của y, nhưng quá thực tế là khuyết điểm của y, khiến y dư thừa làm người bình thường, nhưng muốn y làm vĩ nhân chuyển biến dân tộc thì làm khó y rồi.



Nếu được, Thẩm Mặc hi vọng mình có thể coi mình là người Đại Minh, quên đi tương lai kia ...



Suy nghĩ miên man là một loại giải phóng tâm linh thôi, thực ra Thẩm Mặc đã đi trên con đường không lối về rồi, tất cả những điều y làm, dù vụn vặt, nhưng không cái nào không đặt nền móng cho tương lai.

Dù không cam tâm, không tình nguyện, nhưng nếu đã bước đi thì phải đi tới cùng.



Thẩm Mặc thầm cổ vũ bản thân, nghĩ tới đây y cảm thấy mình cao thượng như Nicolaus Copernicus vậy, nghĩ tới đó y không nhịn được cười thầm, tâm tình nặng nề được thả lỏng.



***Nicolaus Copernicus: Nhà thiên văn đưa ra thuyết Hệ Nhật Tâm hiện đại đầu tiên.



Bóng đêm cực đẹp, ánh trăng mông lung, ngửi mùi thơm đậu mạch hai bên bờ sông tỏa ra, Thẩm Mặc ngây ngất, nghĩ:" Nếu như lúc này bên cạnh có một cô nương, chẳng cần đẹp lắm ta cũng phá giới." Có điều mở mắt ra lại nhìn thấy cái mặt già của Quy Hữu Quang, tức tối nói:

- Làm gì đấy?



Quy Hữu Quang bống nhiên bị quát choáng váng hồi lâu mới há miệng ra nói:

- Sắp tới Trịnh gia trang rồi.



Nhìn theo hướng ông ta chỉ, Thẩm Mặc tấy ánh đèn đuốc thấp thoáng phía xa, qua một đoạn nữa liền thấy đường nết của một thôn trang thậm chí nghe thấy tiếng chó sủa.



Thuyền dừng ở một bến tàu không có bóng người, có điều sau đi đi lên bến tàu, tiếng ván gỗ cót két khiến người gác đêm cảnh giác, giật mình quát:

- Ai thế?



Quy Hữu Quang hỏi nhà Trịnh Nhược Tằng, người kia thở phào nói:

- Nhà thứ hai đầu thôn.

Làu bàu vào câu rồi lại chui vào lán ngủ.



Chẳng cần hắn chỉ Quy Hữu Quang cũng thành thào đưa Thẩm Mặc tới một tiểu viện, gõ cửa:

- Khai Dương, mở cửa.



Bên trong truyền ra giọng nữ nhân:

- Có phải tỷ phu không?



Nhận được câu trả lời của Quy Hữu Quang, nữ nhân kia mở cửa nói:


Trịnh Nhược Tằng rất thích thú, vì đây là trải nghiệm không tệ.



Thấy đại nhân dùng dao dĩa rất nhàn nhã, Trần Hạc ngạc nhiên:

- Đại nhân học đâu ra thế?



- Ở Thượng Hải...

Thẩm Mặc đáp hàm hồ nói lảng đi:

- Ừm, món thịt bò không tệ đâu..



Ăn được lưng lửng bụn, thấy Trần Hạc đã lau miệng, Thẩm Mặc đi vào chuyện chính:

- Công tác triển khai thế nào rồi?



- Đã dịch được ba quyển sách.

Trần Hạc đáp:

- Chủ yếu vì hiện giờ bọn họ chưa viết được chữ, nên trước tiên cần họ giảng cho tại hạ trước, sau đó tại hạ mới cân nhắc câu chữ viết ra, vì thế tốc độ mới chậm.

Sợ Thẩm Mặc thất vọng, lại nói:

- Tạ hạ đang học văn tự bọn họ, họ cũng đang học chữ chúng ta, tin rằng không lâu nữa hai bên có thể cùng tiến hành.



- Không vội, chất lượng là quan trọng nhất. Phát pháo đầu phải nổ thật vang, mở đầu tốt là thành công một nửa.



Trần Hạc hỏi:

- Vậy quyển sách đầu tiên đại nhân chuẩn bị là gì?



- Lấy thư mục ra đây.

Thẩm Mặc bảo.



Trần Hạc liền sai người đưa một quyển sách dày tới.



- Ta cần mục lục thôi mà.

Thẩm Mặc nản chí nói.



- Đây là mục lục đấy ... Dọc đường đi bọn họ mua hết ách Ai Cập, Ả Rập, Ba Tư , có mua được là mua , tổng cộng hơn 9 vạn quyển.



Thẩm Mặc tiện tay lật xem danh sách dầy, được chia theo các chương mục, thi ca, má móc, kiến trúc, đóng thuyền, vật lý ... Tổng cộng có hơn ba mươi loại.



Nhưng lựa chọn không khó, vì mục đích Thẩm Mặc là cất một tiếng kinh động thiên hạ, không thể chọn vật lý , kiến trúc, nếu không chỉ được đám sĩ đại phu tấm tắc khen lạ chứ không coi trọng.



Cho nên triết học là lựa chọn duy nhất, vì nói là thứ trừu tượng, không phân biệt đông tây, nó nghiên cứu chân lý của thế giới, mà chân lý thường đúng ở mọi nơi. Cho nên bất kể đông tây, tất cả hoạt động trí tuệ của trí giả cuối cùng sẽ thăng hoa tới theo đuổi triết học.



Tuy nói là không khó, nhưng muốn tìm ra thứ sách mình cần trong mục lục dày này, Thẩm Mặc vẫn phải mướt mồ hôi, lật tới trang 250 mới tìm được cái tên, chỉ vàn nó nói:

- Chính là quyển này.



- Logic ư?

Trần Hạc hỏi lại.



- Đúng là La Tập học của Aristotle.

Thẩm Mặc nói chắc chắn:

- Ông ta có thể bổ xung cho sự thiếu sót của triết học phương đông, hơn nữa thủ đoạn cũng hay.



- Hay ở chỗ nào?

Mọi người tò mò hỏi.



- Hay ở chỗ ngụy trang một chút là trở thành sách tham khảo truy nguyên.

Thẩm Mặc cười:

- Quyển sách này giảng về nguyên tắc cơ bản của truy nguyên, mọi người nói xem có khiến oanh động không?



*** Truy Nguyên: nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật.



- Cả đời mò mẫm kinh nghĩa mà không ra chút manh mối nào, đương nhiên hi vọng có ngọn đường sáng soi lối rồi.

Trần Hạc than gia văn hội quanh năm, biết mâu thuẫn trong lời nói của thánh nhân làm người truy cầu chân lý thực sự bế tắc:

- Có điều cái tên La Tập học không giống sách gọi của Lý học lắm.



- Vậy thị sửa.

Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói:

- Gọi là (Danh lý tham) đi.



- Danh lý tham?

Mấy người còn lại hỏi:



- Đúng, từ tuyên truyền ta đã nghĩ rồi --- Thế nhân đều muốn có được đạo thánh hiền, nhưng đa phần ngạc nhiên vì sự thần kỳ của nó, nói cái hư vô của nó, không hiểu truy nguyên, hiểu lầm tông chỉ, đi vào hướng hoang đường lạc lối, mất đi đại đạo chân thực. Nay có Danh Lý Tham của Tây triết họ Lý, có thể làm người đời hiểu rõ chân lý thực sự. !"



Vốn Trần Hạ còn muốn mời Thẩm Mặc định kế hoạch thư, nhưng hiện giờ không cần nữa, vì với nhân lực hiện giờ muốn dựa theo tiêu chuẩn "cất một tiếng kinh động thiên hạ" của Thẩm Mặc, muốn dịch được bộ sách này, ít nhất phải mất ba năm, trong ba năm đó cục thông dịch khỏi nghĩ tới làm việc khác.



Thẩm Mặc không cần thứ khác, ngược lại còn đảm bảo với Trần Hạc sẽ mời chuyên gia tới giúp ông ta toàn lực biên dịch quyển Danh Lý Tham này.



Khi dặn dò công việc xong, Thẩm Mặc đột nhiên hỏi hai học giả tới từ Anh quốc:

- Nữ vương quý quốc đăng cơ mấy năm rồi?



Mã Mộ Đông và Văn Quang Minh suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Nữ vương bệ hạ đăng cơ năm 1559 đổi sang lịch Đại Minh là ...



- Năm Gia Tĩnh thứ 38 .

Chưa đợi bọn họ tính xong, Thẩm Mặc đã có đáp án:

- Năm sáu năm rồi, quyền vị hẳn đã được củng cố.



- Chắc là thế, khi chúng tôi rời nước thì nữ vương đã ban bố "chí tôn pháp" và "đơn nhất pháp lệnh", quy định quốc vương là lãnh đạo tối cao của quốc gia và giáo hội, có vẻ sẽ thành bậc thánh quân.

Một vị nữ vương khiến dẫn dắt Anh đánh bại bá chủ trên biển Tây Ban Nha, bước vào thời đạ hàng hải, đương nhiên là một vị thánh quân rồi.



"Vậy chẳng phải là cũng như Võ Tắc Thiên?" Đám Quy Hữu Quang cảm thấy chuyện nữ tử kế thừa hoàng vị rất kỳ quái.



Thẩm Mặc dù hứng thú với nữ vương Elizabeth, nhưng y quan tâm nhất không phải là nước Anh, vì nàng và thủ hạ hải tặc của mình khi đó chưa có giấc mộng đánh bại hạm đội vô địch Tây Ban Nha, liền hỏi Lâm Tư Triết:

- Vua Philip II của các vị đăng cơ bao năm rồi?



- Bệ hạ đăng cơ năm 1556, tới nay là tám năm.

Lâm Tư Triết không thẹn là người làm số học, báo ngay thời gian ra. Hắn có vẻ không coi "thánh quân" người Anh ra gì, kiêu ngạo nói:

- Theo tôi thấy thế giới này do hai quân vương của hai đai quốc gia thống trị đông tây, phương đông đương nhiên là hoàng đế quý vị, còn phương tây là hoàng đế chúng tôi.



- Phì, chỉ có người Tây Ban Nha các ngươi mới nghĩ thế, cuồng vọng tự đại.

Người Anh đương nhiên nhận ra sự khinh bỉ của hắn, liền tức giận phản kích.