Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 739 : Bốn vị mưu sĩ
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
Với Thẩm Mặc, quan trọng nhất là nó thúc đẩy phát triển công thương nghiệp của đông nam, có lợi cho y điều tiết kinh tế đông nam.
Phải biết rằng nếu nó lưu thông ở Đại Minh, sẽ biết thành tiền giấy thực tế ... Sau khi uy tín lập lên, người ta ham cái lợi tiện dụng của nó, yêu cầu đổi thành bạc thật sẽ chỉ là số ít.
Như thế số bạc đợi đổi nằm trong kho bạc của Hối Liên, có nghĩa là trong tay Thẩm Mặc nắm số vốn tư bản khủng khiếp nhiều hơn gấp nhiều lần tài sản bản thân. Thông qua đầu tư, cho vay ..v...v.. Vừa try cầu lợi nhuận, thông qua cách đầu tư, dễ dàng kích thích một ngành nghề hưng thịch, cũng dễ dàng đẩy một nghành nghề xuống vực sâu ...
Thẩm Mặc dùng cả một ngày cùng các cổ đông an bài vấn đề chi tiết, như phát hành tổng ngạch bao nhiêu? Thủ tục đổi bạc ra sao? Làm thế nào để người dân tiếp nhận ... Nhưng vấn đề này có thảo luận đến khua cũng không xong.
Nghĩ tới an bài hành trình ngày mai, Thẩm Mặc cùng mọi người thắp đèn dạ chiến, đến ăn cơm cũng thảo luận, tới tận sáng hôm sau mới coi như có bản sơ thảo. Thấy mọi người đều kiệt sức, Thẩm Mặc phất tay bọn họ hề nghỉ, hôm sau mới thảo luận.
Thẩm Mặc nhìn đồng hồ, cách cuộc hẹn với Âu Dương Tất Tiến một canh giờ, vội lên ghế chợp mắt, còn dặt vệ sĩ gọi mình đúng giờ, chẳng bao lâu đã ngáy khò khò ..
Được một lúc cảm thấy tựa hồ có người nói chuyện, liền cố mở mắt nhìn đồng hồ, mới được nửa canh giờ, bất mãn nói:
- Thật là, ngủ một lúc cũng không yên ... Có chuyện gì?
Người ngoài đợi y hỏi tới lần thứ hai mới nói:
- Đại nhân, Hàng Châu cấp báo.
Thẩm Mặc tức thì tỉnh hẳn:
- Mang vào đây.
Cửa phòng mở ra một tín sứ đi vào, dâng ống trúc quỳ xuống trước mặt y.
Thẩm Mặc xem một lượt, sắc mặt biến đổi mấy lần, đấm vào thành giường nói:
- Thu dọn đi, chuẩn bị về Hàng Châu.
Tam Xích đi vào, nhìn sắc mặt của đại nhân biết ngay có chuyện lớn xảy ra, chỉ hỏi có cần thông báo cho phía Tô Châu không.
- Gọi riêng Quy Hữu Quang lại đây.
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Còn cả Trịnh Khai Dương, nói với ông ta là ta sắp đi, muốn theo thì tới, nếu không thích đi đâu thì đi.
Tam Xích nhận lệnh lui xuống, vệ sĩ bắt đầu thu dọn hành trang, thực ra chẳng có gì, chỉ có chút sách vở và lễ vật, xong rất nhanh, có thể xuất phát bất kể lúc nào.
Quy Hữu Quang vội vã chạy tới, ngạc nhiên hỏi:
- Còn hai ngày nữa mà, sao đại nhân lại về trước.
- Kế hoạch thay đổi.
Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói:
- Trương Nghiệt trọng thương, sắp không cầm cự nổi rồi.
- Chính là vị tổng đốc Cống Việt ?
- Không phải thì đã tốt.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi:
- Chuyến này ta vui lớn rồi, phải về ứng phó với cục diện.
Quy Hữu Quang biết chuyện nghiêm trọng, liền nói:
- Đại nhân cứ đi, phía Âu Dương đại nhân và Bành lão gia để hạ quan giải thích. Đại nhân cứ yên tâm nơi này đã có hạ quan.
Vừa nói chuyện Thẩm Mặc vừa lên xe, không nhìn thấy người kia, thất vọng thở dài:
- Ta đi đây, ông không cần tiết nữa, tránh làm ầm ĩ.
Quy Hữu Quang đưa mắt tiễn xe ngựa đi tới bến tàu.
Thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, Thẩm Mặc đi nhanh vào khoang thuyền.
Ai ngờ vừa vào thì thấy có hai người đang đường hoàng uống rượu, , y ngẩn ra:
- Sao tiên sinh ở đây?
- Không phải đại nhân mời tại hạ tới sao? Chẳng lẽ giờ lại muốn đuổi đi?
Đó không phải Trịnh Nhược Tằng thì còn ai nữa.
- Tiên sinh trêu ta rồi.
Thẩm Mặc cười vui vẻ, chắp tay với người bên cạnh:
- Xin hỏi tiên sinh là?
Người đó chừng bốn năm mươi tuổi, mặc lam bào, tiên phong đạo cốt, nhìn một cái biết ngay không phải người phàm.
Người đó không làm cao như Trịnh Nhược Tằng, đứng dậy thi lễ:
- Tại hạ Vương Dần tự Trọng Phùng.
Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Chính là Vương Thập Nhạc vang danh đấy sao?
- Không dám.
Người kia gật đầu.
Vương Dần, là nhân sĩ nổi danh đông nam, bình sinh không học Khổng Mạnh, thích Quỷ Cốc âm dương, thông hiểu trận pháp, giỏi âm mưu ... Là đồng hương của Hồ Tôn Hiến, vào phủ tổng đốc từ sớm, chiến dịch lớn nhỏ đều do ông ta định kế, chưa từng thất bại. Nhưng hai năm trước ông ta thoái thác sinh bệnh, về Hoàng Sơn ẩn cư, mời thế nào cũng không ra.
Hồ Tôn Hiến rất thương tâm, một lần đích thân tới Hoàng Sơn, chất vấn :
- Vì sao tiên sinh bỏ ta đi? Chẳng lẽ ta không phải phải là người có thể chung hưởng phú quý sao?
Vương Dần đáp:
- Ta đi là vì tốt cho đại soái, nếu không còn ở lại, chỉ y xúi đại soái đi vào con đường không lối về.
Hồ Tôn Hiến nghe xong không nói, từ đó trở đi không mời ông ta xuống núi nữa.
Đối thoải cơ mật như thế đương nhiên chỉ có thể do Hồ Tôn Hiến kể cho mới biết. Ban đầu Thẩm Mặc muốn mời sư gia, không dám tới quấy nhiếu ông ta, không ngờ đối phương lại không mời mà tới.
Đương nhiên vì cẩn thận, Thẩm Mặc đợi khai thuyền rồi hẵng tính, sai người đưa rượu thị lên, nói:
- Hai vị hiền sĩ tề tụ, Thẩm Mặc cao hứng, mời hai vị một chén.
Vương Dần cười cầm chén mà không uống, Trịnh Nhược Tằng lên tiếng:
- Kỳ thực Thập Nhạc công tới thăm tại hạ, cuốn sách của đại nhân ta cũng đưa ông ấy xem rồi, ông ấy rất thích thú, cho nên mới theo tại hạ tới gặp đại nhân.
Vương Dần nhìn cảnh sắc ngoài khoang thuyền, nói:
- Tại hạ muốn hỏi đại nhân, chuyện viết trên sách có thể xảy ra ở Đại Minh không?
Thẩm Minh thần xua tay:
- Không dám nhận, chúng ta không thể loạn tôn ti.
Tuy lời nói chắc nịch, nhưng từ miệng hắn nói ra mang theo chút vị pha trò.
- Huynh cũng nhiều tuổi hơn ta mà.
Thẩm Mặc cười ôn hòa:
- Trong nhà không có đại nhân gì hết, đều là huynh đệ cả.
- Đó là ngài nói đấy nhé, con người ta ghét nhất mấy thứ quy củ, sau này nếu có phóng túng, mong đại nhân nển tình hôm nay khoan thứ.
Vừa mới tới đã dự phòng cho họa trong tương lai, nhìn nụ cười của hắn, Thẩm Mặc đoán chừng sau này khó sống yên.
Đương nhiên y vẫn vui vẻ đồng ý, quay sang Dư Dần:
- Quân Phòng tiên sinh cũng tới thật là tốt quá.
Thực ra y chẳng biết tốt chỗ nào.
Dư Dần tự biết mình:
- Đại nhân nói thế làm tạ hạ hận không thể kiếm lỗ mà chui ... Thực ra mọi người thấy tại hạ sống thảm quá, kéo tới nương nhờ đại nhân.
Thẩm Mặc thích tính thẳng thắn của hắn, nhìn thấy hắn lại nhớ tới cha mình năm xưa, càng hòa nhã hơn:
- Rồng nằm vũn cạn chẳng qua là chưa gặp thời thôi, đến lúc phong vân đủ cả mới nói được.
Lời của y làm Dư Dần dễ chịu, tuy không tán đồng, nhưng rất cảm kích.
Thẩm Minh Thần nói:
- Đại nhân, không phải thế đâu, ta mời huynh ấy tới vì huynh ấy tài cán phi phàm, nếu hai người không hợp nhau cứ đường ai nấy đi, không cần quan tâm tới ta.
- Cú Chương huynh nói thế, ta đúng là muốn thỉnh giáo sở trường của Quân Phòng huynh.
Trịnh Nhược Tằng biết nhiều nhớ dài, nhìn xa trông rộng, có thể cấp tham khảo toàn diện nhất. Vương Dần bình tĩnh quả cảm, thiện mưu trí. Thần Minh Thần, nhìn như phóng túng, luôn có kỳ chiêu, là nhân vật luôn đánh trúng điểm mấu chốt ... Ba vị này thanh danh rèn lên từ kháng Oa, không hề giả.
Dư Dần có tài gì sánh ngang với ba vị đại mưu sĩ?
Dư Dần nghĩ rất lâu mới nói:
- Tại hạ chẳng có ưu điểm gì, nhiều lắm chỉ tính là kín miệng, nhát gan một chút thôi.
Lời của hắn làm nha hoàn dâng trà không nhịn được phì cười, nhát gan mà cũng tính là ưu điểm à? Phải nói là "da mặt dày" mới đúng.
Thẩm Mặc cau mày, nha hoàn đó hoảng sợ quỳ sụp xuống, Thẩm Minh Thần lạnh lùng nói:
- Có phải thấy kinh lược đại nhân hiền từ cho nên quên mất quy củ không?
Nha hoàn kia tái mặt, khấu đầu xin tha, tựa hồ nhận ra Thẩm Minh Thần.
Thẩm Minh Thần nói:
- Đại nhân phải đuổi thị nữ này và quản sự ra khỏi phủ.
- Chuyện này ...
Thẩm Mặc do dự, đuổi một thị nữ đi thì không sao, nhưng Thẩm An vừa gọi từ kinh thành tới, sao có thể đá đi đá lại như đá bóng.
Thấy y không nói, Thẩm Minh Thần tưởng y sợ làm hỏng hình tượng nhân nghĩa, liền khuyên:
- Quân tử phải trị gia trước rồi mới trị quốc bình thiên hạ, đại nhân chỉ tu thân, không trị gia, làm sao mọi người tin ngài có thể lãnh đạo mọi người? Nói gì tới chấn hưng quốc gia nữa?
Có thể thấy Hồ Tôn Hiến và hắn xung đột là có nguyên nhân, kẻ này nói chuyện không biết nể nang ai.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, phải nói y từ nhỏ tới giờ lớn lên trong lời khen ngợi, trừ Thẩm Luyện ra, chưa từng có ai trách mắng y.
Nhưng Thẩm Mặc biết mình đối đãi với người nhà quá rộng rãi, luôn thấy chuyện này không liên quan tới chính sự, tùy tiện một chút cũng không sao. Nhưng đối đãi với người nhà như thế, sao có thể yêu cầu nghiêm khắc với thuộc hạ.
- Bản nhân thụ giáo.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Nghe Cú Chương huynh vậy.
Thẩm Minh Thần tránh đi:
- Tính ta thẳng, đại nhân không vừa lòng cứ nói.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có Cú Chương huynh bên cạnh nhắc nhở mới không phạm sai lầm.
Thẩm Mặc nhìn nha hoàn run rẩy cuộn mình lại, thở dài nói:
- Tới trướng phòng nhận nửa năm lương rồi về nhà đi.
Thầm nghĩ :" Thẩm An, xin lỗi ngươi nhé, ngươi đành về kinh thôi."
Nha hoàn khóc nức nở khấu đầu rời đi, Dư Dần nhìn Thẩm Minh Thần, không nói gì.
Chuyện này làm Thẩm Mặc quên chuyện đang nói, đành nhắc lại:
- Không biết Quân Phòng huynh có hiểu chuyện quân sự?
- Một chút, không biết đại nhân muốn hỏi gì?
Dư Dần nói rất chậm, phảng phất mỗi từ đều nghĩ thấu triệt mới nói ra.
"Khẩu khí lớn thật.." Thẩm Mặc đột nhiên nhớ ra "kín miệng, nhát gan" chính là lời Tào Tháo bình phẩm mưu sĩ hàng đầu của mình là Tuân Du.
Giờ mới nhận ra đối phương ẩn chứa sự kiêu ngạo sâu trong lời nói. Liền cẩn thận nói:
- Cứ nói làm sao để bình định Tam Sào đi.
Dư Dần suy nghĩ lâu tới mức làm Thẩm Mặc sốt ruột thay cho hắn, mãi mới chậm rãi nói:
- Tam Sào lấy Lại Thanh Quy làm thủ lĩnh, "hai sào" còn lại đều nghe lệnh hắn ... Tại hạ cho rằng bắt giặc bắt vùa trước, diệt Lại phỉ, Tạ Lý kinh hãi, quá nửa sẽ hàng.
- Nghe ra rất có lý, nhưng tựa hồ Trương tổng đốc cũng nghĩ thế.
Thẩm Mặc nhắc.
- Thế sao?
Dư Dần ngạc nhiên.
Thẩm Mặc không khỏi thất vọng, không ngờ Dư Dần nói tiếp làm y không dám xem thường nữa:
- Tại hạ và đại nhân đều là người đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ có thể dùng sự thất bại của tại hạ, phủ định thành công của đại nhân sao?