Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 744 : Tình thế nghịch chuyển (1-2)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Đáp án của Thẩm Mặc chính là mấy bồn cây xanh đặt trên bệ cửa sổ, khi y bảo Tam Xích chuyển đến đại đường thì đám người Nguyễn Bật trước mắt sáng ngời:

- Cây Mã Lam!



Đám người Bàn Thạch Công cũng thấp giọng nói:

- Đại thanh. . .



Họ đương nhiên nhận ra loại cây này, trên sườn núi vùng Cán Nam, bên đường đều có thể thấy bóng dáng của nó.



- Cây Đại Thanh này còn gọi là cây Mã Lam. - Thẩm Mặc cười dài nói với Bàn Thạch Công: - Chính là nguyên liệu tốt nhất để điều chế màu chàm.



- Đại nhân nói rất đúng. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói: - Cây Mã Lam có thể cao trên ba thước, lá dày, sản lượng nguyên liệu càng cao hơn mấy cây rau lam, cỏ lam thấp bé, thời gian thành nguyên liệu lại ngắn hơn cây mộc lam thân gỗ, là vật liệu chế màu chàm tốt nhất.



- Hơn nữa màu chàm xuất ra từ trong cây Mã Lam chất lượng rõ ràng trội hơn các chủng loại khác, là nguyên liệu chúng tôi thích dùng nhất.

Tân hội thủ đeo ngọc ban chỉ cũng phụ họa:

- Cây Mã Lam được ánh mặt trời đầy đủ, sinh trưởng trong hoàn cảnh thoáng mát. Vùng Cán Nam chúng tôi vừa lúc thỏa mãn hai điều kiện này, lại trải qua đại nhân cẩn thận khảo sát, phát hiện đất đai ở đây cũng rất thích hợp cho cây Mã Lam sinh trưởng, hoàn toàn có đủ tất cả điều kiện để trồng trọt quy mô lớn.



Nghe mấy người họ nói rất hưng phấn, cả đám Xa lão lại không có chút động tĩnh, mãi đến khi họ nói xong rồi, Bàn Thạch Công mới chỉ vào cây xanh trong bồn, nói:

- Trước đừng nói nhiều quá, ta chỉ muốn hỏi vận chuyển các thứ đến Vu Hồ, vậy phải cần ít nhất nửa tháng chứ?



- Chắc khoảng 20 ngày. - Nguyễn Bật gật đầu cười nói.



- 20 ngày à?



Đám Xa lão bỗng chốc nhụt chí. Bàn Thạch Công chỉ vào cái áo khoác bằng vải bố màu lam của mình nói:

- Chúng tôi cũng biết dùng đại thanh nhuộm vải, tuy không thể so với các người, nhưng nguyên lý thì không kém xa, phải thừa dịp lá đại thanh tươi mới ép lấy nước chứ gì? Chờ các người vận chuyển đại thanh đến Vu Hồ, không khô thì cũng bị nát vụn hết rồi, còn dùng thế nào được?



Thẩm Mặc và Nguyễn Bật nghe xong nhìn nhau cười, người sau cười ha ha nói:

- Thạch Công quả là kiến thức rộng rãi, tuy nhiên biện pháp lấy màu chàm của chúng tôi vẫn hơi khác chút.

Rồi bảo Vi Minh:

- Ngươi giải thích cho Thạch Công đi.



Vi Minh liền nói:

- Hái lá trở về, đầu tiên là "lặt rửa sạch", bước này chúng ta đều như nhau, đều là vận chuyển lá tươi đến một nơi, bỏ đi cỏ dại, lá hư, lại rửa sạch bụi bặm, đất cát.



- Ừ, cái này như nhau. - Thiên Thất Lang gật đầu nói: - Sau đó chúng ta đem vải nguyên sắc và lá đã rửa bỏ vào bể, cùng dùng chân chà xát, cũng có chú ý, trước tiên vắt ra nhựa lá đại thanh, rồi mới đem vải ngâm vào nhuộm...

Suy nghĩ một chút hắn lại nói:

- Lại cho thêm chút phân tro, nhuộm vừa nhanh lại...



Chữ "tốt" cuối cùng đã bị tiếng ho khan của các Xa lão cắt ngang.



Thiên Thất Lang khó hiểu nói:

- Ta nói không đúng sao?



- Đúng, quá đúng. - Xa lão bên cạnh trừng mắt với hắn, nhỏ giọng nói: - Ai bảo ngươi nói tỉ mỉ như thế?



- Cũng không ai không cho ta nói tỉ mỉ như thế mà? - Thiên Thất Lang nói.



- Ngươi câm miệng đi. - Người hai bên đồng loạt trừng mắt với hắn.



- Im thì im. - Thiên Thất Lang không cam lòng nói: - Ta mà mở miệng thì là chó.



Sau vài tiết mục xen kẽ, Bàn Thạch Công có chút xấu hổ nói với Vi Minh:

- Vẫn là mời hội trưởng nói đi.



Vi Minh lý giải cười nói:

- Loại phương pháp điều chế ngay tại chỗ này tuy đơn giản, nhưng chỗ hạn chế của phương pháp này ở chỗ chỉ thích hợp tiến hành tại mùa thu hoạch lam thảo(thuốc nhuộm), chất nhuộm không thể cất giữ và vận chuyển, cho nên bên ngoài đã phát minh ra loại phương pháp nhuộm màu hoàn nguyên, có thể khắc phục những phiền phức này."

Rồi hắn cười nói với Thiên Thất Lang:

- Chúng ta đem lá đã rửa sạch bỏ vào trong hầm lên men mấy ngày.



Vi Minh cố ý có đi có lại, nói cho tường tận chút:


- Biết. - Đại sứ kho thóc gật đầu nói: - Cấp trên phát qua một danh sách, trở lại ta sẽ nghĩ rồi viết ra...



- Giờ đi đi.



Lại Thanh Quy thổi râu mép trừng mắt nói:

- Tập hợp các huynh đệ, cầm danh sách đến từng nhà đòi nợ, không nôn ra những thứ đã ăn, thì đợi ta thu thập bọn họ đi!



- Đại long đầu bớt giận. - Loan Bân vội vàng khuyên nhủ: - Người ta nếu như khóa cửa lại, không cho chúng ta tiến vào vi ốc, chúng ta đánh hay đi?



- Cái này. . .



Lại Thanh Quy than một tiếng, vi ốc đó thật giống như một đám tiểu vương quốc độc lập, quan quân cũng đánh không được, huống chi thổ phỉ như bọn chúng, đến lúc đó nếu như không đánh được mà ỉu xìu rút lui, vậy mặt mũi của hắn còn biết đặt đâu? Càng nghĩ càng phiền muộn, Lại Thanh Quy bực dọc mắng:

- Có can đảm thì đừng thụt đầu vào!



- Đại long đầu.



Đại sứ kho thóc muốn đi lại chưa ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Thật ra, cũng chẳng phải tất cả đều ở trong nhà, hẳn là còn có một số chưa lĩnh được lương thực nên còn chờ ở huyện đấy.



- Hả?

Loan Bân hí mắt nói:

- Cái này ngươi cũng biết?



- Trước khi đi xem xét phần danh sách. - Kho thóc đại sứ nhỏ giọng nói: - Đánh dấu ở trên đó đều đã đi rồi, người còn lại chẳng phải là chưa có đi sao?



- Ngươi nhớ kỹ chứ? - Lại Thanh Quy trầm giọng hỏi.



- Nhớ kỹ, có hơn 20 người đấy.



- Ta thấy nên tìm hai ba nhà thịt đi! - Lại Thanh Quy trầm giọng nói: - Cho dù có quan quân hộ vệ, nhiều làng lung tung như thế, chúng cũng không sắp xếp được nhiều người thế đâu, chúng ta vừa lúc tập trung lực lượng, thịt nhanh một bộ phận, báo thù này cho ngươi!



Câu phía sau là nói với Loan Bân.



Loan Bân suy nghĩ một chút, lần này quan quân cũng không ngờ được, chỉ cần không khinh địch như lần trước nữa, lựa chọn tốt điểm phục kích, phần thắng vẫn là rất lớn.



Huống chi hắn cũng muốn rửa nỗi nhục lần trước, trầm ngâm một lúc mới quyết tâm gật đầu nói:

- Ta thấy được đấy.



※※※



Khi thổ phỉ đầy khắp núi đồi nhảy ra, chớp mắt bao phủ một đội vận lương nho nhỏ, Lại đại long đầu đứng ở giữa sườn núi thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với người bên cạnh:

- Xem ra quan quân lần trước là mèo mù vớ phải chuột chết thôi.



Đám trại chủ lớn nhỏ bên cạnh phụ họa cười nói:

- Đúng thế, sao có thể biến nhanh vậy được?



Lại có người nhỏ giọng nói:

- Chỉ nghe lão Loan tự mình nói, ai biết hắn và Lý Trân làm chuyện tốt gì chứ.



- Đúng thế, người này tâm tư khó suy đoán, đại long đầu cũng phải đề phòng chút.



- Đừng có mà ở sau lưng nói huynh đệ ta.



Lại Thanh Quy mặc dù không cho nói hết, nhưng ánh mắt của hắn trở nên âm trầm, hiển nhiên lời này đã đến chỗ sâu trong tâm linh của hắn.



Lúc này, một lâu la từ dưới chân núi chạy vội lên, quỳ gối trước mặt Lại Thanh Quy nói:

- Đại, đại long đầu, phía dưới có người muốn gặp ngài.