Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 744 : Tình thế nghịch chuyển (3-4)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Không gặp không gặp.



Lại Thanh Quy không cần nghĩ ngợi cự tuyệt. Dù sao cũng là hương lý hương thân, khó tránh khỏi quan hệ dây mơ dễ má, vạn nhất nếu như biết nhau thì khó mà giữ nổi thể diện.



- Đại vương trên núi.



Ánh mắt người phía dưới theo lâu la cũng thấy được đám người Lại Thanh Quy trên núi, mặc dù thấy không rõ tướng mạo, nhưng biết họ nhất định là đầu lĩnh không thể nghi ngờ, liền khàn cả giọng hô lớn:

- Thủ hạ lưu tình, già trẻ một trại chỉ trông chờ vào số lương thực này vượt qua mùa đông thôi đấy...



- Cục ***!

Lại Thanh Quy quát một tiếng, giọng khàn khàn rống lên:

- Cái thứ vong ân phụ nghĩa, các huynh đệ liều mạng vì sơn dân chúng ta, nhưng các ngươi chân ngoài dài hơn chân trong!



Hắn tập trung nhìn vào, thấy mấy tên thủ hạ đang kéo một Xa lão đang cố vùng vẫy, chính là lão nhân này đang khẩn cầu với mình.



- Đối phó với những kẻ ăn mềm sợ cứng này thì phải để cho chúng biết lợi hại. - Chúng đại tiểu đầu mục ở bên cạnh châm dầu vào lửa: - Không cho chúng biết chút lợi hại, không biết Mã vương gia có ba con mắt!



*Mã vương gia ở đây là Mã Thiên Quân, một trong tứ đại nguyên soái trong thần thoại của đạo giáo, từng đại náo tam giới, sau đó bị Chân Vũ đế thu phục, trở thành một trong 36 thiên tướng thủ hạ của Chân Vũ đế, là một vị hộ pháp thần quan trọng của đạo giáo. Ngọc Đế từng phong hắn là "Hỏa bộ binh mã đại nguyên soái", ba con mắt là hỏa chi tinh, hỏa chi tinh, hỏa chi dương, là tượng trưng của Hỏa thần, Mã vương gia có ba con mắt tỉ dụ người này rất lợi hại.



Lại Thanh Quy bị những lời làm cho nóng đầu, liền phân phó tuỳ tùng:

- Chuẩn bị súng Tây Dương của ta!



Tuỳ tùng vội vàng lấy ra thanh súng ngắn dài khoảng thước. . . Cái này hắn mua được từ trong tay người Phật Lãng Cơ bằng khoản tiền lớn từ Quảng Đông, xem như tượng trưng cho thân phận của mình. Hơn nữa thật sự là tiền nào của nấy, bất kể uy lực hay là độ chính xác thì khẩu súng Tây Dương này đều tốt hơn nhiều so với Tam nhãn hỏa súng của quan quân.



Súng tam nhãn



Tuỳ tùng nhét hỏa dược vào họng súng, dùng que sắt nhồi hỏa dược cho chặt, lại bỏ vào ba viên đạn sắt, lấy dao đánh lửa đá lấy lửa châm giấy mồi, rồi đưa giấy mồi và súng ngắn cho đại long đầu.



Chỉ thấy Lại Thanh Quy một tay tiếp nhận khẩu súng, nghiêng đầu hí mắt, ngắm họng súng ngay đầu Xa lão kia, Một tay dùng giấy mồi châm dây dẫn. Chúng đại tiểu đầu mục bên cạnh nín hơi ngưng khí, tay thì giơ cho cao, chuẩn bị hoan hô đại long đầu.



Dây dẫn kia kêu xì xì, càng cháy càng ngắn, rốt cuộc một tiếng đoàng chấn động phóng ra. Người bên cạnh đều cảm giác một cổ nhiệt khí đập vào mặt, chỉ thấy quanh người đại long đầu đầy khói, khuôn mặt cũng thấy không rõ. Mọi người không khỏi thầm nghĩ: đồ chơi của người Phật Lãng Cơ đúng tà môn thật. Rồi cơn gió thổi qua, khói tan đi, thân hình đại long đầu lại trở nên rõ ràng, mọi người thấy hắn vẫn đang duy trì động tác tiêu sái giơ súng, nhất thời òa lên tiếng hoan hô ủng hộ:

- Lão đại uy vũ vãi cả đái!



Mặc dù cánh tay bị rát đến tê rần, nhưng có thể trấn trụ được đám tiểu đệ này, Lại Thanh Quy vẫn cảm thấy nó rất đáng giá.



Hắn cố khống chế khóe miệng muốn cong lên, trầm giọng nói:

- Bắn trúng rồi gọi cũng không muộn!



Mọi người liền cùng nhau nhìn về hướng chân núi, chỉ thấy phương hướng đại long đầu nổ súng nằm ngã một loạt! Liền có người khiếp sợ nói:

- Uy lực này lớn quá, cầm cái này bắn cho vi thổ vài cái, còn không bắn sập nó luôn sao...



Lần này nhưng không ai phụ họa, bởi vì mọi người nhìn thấy những người quỳ rạp trên mặt đất lại lần lượt đứng lên rồi. Đếm thì một người cũng không thiếu, càng làm cho người ta nghẹn họng đó là Xa lão bị nhắm vào cũng còn nguyên xi, còn đang ở đó phủi phủi cát trên người nữa chứ.



- Không bắn trúng...



Trong đám thổ phỉ có kẻ nói thật nhất...hoặc là nói thiếu tâm nhãn, không để ý đến khuôn mặt đại long đầu như đáy nồi, buột miệng nói.



- Nói bậy!



Nhưng cũng không thiếu kẻ trợn mắt nói dối, lập tức lên tiếng quát lớn:

- Đại long đầu bắn đâu trúng đó, sao lại bắn trượt?



Tên bị mắng liền trừng mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên kinh hỉ nói:


Đợi người của Hắc giáp quân đi rồi, Loan Bân nói:

- Đại ca, lần này bọn họ bắt người trở về, cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Nếu như quan phủ không đáp ứng đổi người, vậy bọn chúng giả mù sa mưa tranh thủ dân tâm, vậy sẽ trở thành trò cười ai cũng sẽ không tin.



- Nếu như, bọn họ đáp ứng đổi người thì sao? - Lại Thanh Quy nghiêm mặt hỏi.



- Cầm mấy lão già vô dụng để đổi lấy Lý Trân huynh đệ không tốt hơn sao? - Loan Bân có chút khó hiểu nói.



- Ờ...

Lại Thanh Quy trầm ngâm một hồi, cuối cùng đứng dậy nói:

- Ngươi lo liệu chuyện này đi.



※※※



Hai ngày kế, bầu không khí của thành Long Nam hết sức khẩn trương, thỉnh thoảng có đại đội quan binh ra khỏi thành, lại có khoái mã chạy vội vào thành, khiến bách tính xem náo nhiệt ở bên đường đều suy đoán, không biết xảy ra sự tình gì rồi.



Kết quả buổi chiều ngày hôm sau có tin tức xác thực truyền tới -- số lương thực vận chuyển đến mỗi thôn trại đã bị sơn tặc cướp rồi.



Cách một ngày sau đó, lại có tin tức càng kinh người hơn truyền ra -- bọn sơn tặc không ngờ đã bắt cóc mấy vị Xa lão, yêu cầu trao đổi với trùm thổ phỉ Lý Trân đã bị bắt. Lập tức đầu đường cuối ngõ đều bàn luận sôi nổi, suy đoán kinh lược đại nhân có thể đáp ứng yêu cầu của phản tặc hay không.



- Tuyệt đối không thể đáp ứng!



Phủ Kinh lược, trong phòng Thiêm áp cũng đang triển khai tranh luận kịch liệt. Thẩm Minh Thần vỗ bàn đứng dậy nói: - Không thể thỏa hiệp với sơn tặc, bằng không hậu hoạn vô cùng!



- Cái này không gọi là thỏa hiệp. - Dư Dần rất ít khi nói, lần này không trầm mặc nữa: - Chỉ là trao đổi mà thôi.



- Đừng nói những lời vô dụng này.



Thẩm Minh Thần cộc cằn vung tay lên, đi tới trước bàn của Thẩm Mặc nói:

- Ta chỉ biết là, tấu chương báo tin đã sớm đến Bắc Kinh, quyền xử trí Lý Trân kia đã sớm không nằm trong tay chúng ta nữa rồi.



Thấy Thẩm Mặc vẫn bất động, hắn hạ giọng nói:

- Đại nhân, ngài khẳng định nhớ kỹ năm đó, trên chuyện xử lý Vương Trực, sau đó Mặc Lâm Công đã bị động cỡ nào rồi chứ?



Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Thẩm Minh Thần thấm thía nói:

- Ban đầu khi chưa bắt Vương Trực, Mặc Lâm Công có thể tùy tâm sở dục làm ra bất luận quyết sách gì, mà không cần lo lắng có người nói ra nói vào.



Dừng một chút, hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn Thẩm Mặc nói:

- Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Vương Bản Cố thượng báo triều đình, từ đó Mặc Lâm Công không thể làm chủ trên chuyện đó nữa, còn chịu đủ áp lực từ các phương diện, để cho một Vương Bản Cố nho nhỏ khi dễ quá thể...Đây không phải là họ Vương có bản lĩnh lớn bao nhiêu, mà là hắn vừa lúc nghênh hợp với chủ lưu của triều đình, mà Mặc Lâm Công cũng không phải đột nhiên trở nên ngu ngốc, chỉ là ý nghĩ và chủ lưu của hắn lại trái ngược...



- Chủ lưu? - Thẩm Mặc cuộc mở miệng, thản nhiên hỏi: - Chủ lưu thế nào?



- Tuyệt không cùng địch nhân thỏa hiệp, tuyệt không cùng địch nhân nói điều kiện! Địch nhân bắt được tuyệt đối không thể thả lại! - Thẩm Minh Thần nói: - Đây là tác phong xưa nay của Đại Minh triều, có rất nhiều người đem nó làm chuẩn mực, chúng ta không thể tự bóp méo!



- Cục ***!



Người hiền lành như Dư Dần không ngờ tuôn ra lời thô tục, mặc dù hắn lập tức sẽ giải thích cho Thẩm Minh Thần, không phải là đang mắng hắn, mà là người khác, nhưng hắn vẫn hầm hừ nói:

- Cổ nhân nói, binh vô thường hình, thủy vô thường thế! Trên đời không có hai sự kiện nào là tương đồng, vấn đề bất đồng phải dùng phương pháp bất đồng xử lý, duy nhất bất biến đó là biến hóa theo tình huống! Càng phức tạp thì càng phải linh hoạt xử lý, không nên "tuyệt không" nhiều như thế!



Hiển nhiên hắn đã bị kích động đến chuyện thương tâm, lại căm giận nói:

- Lúc nên kiên trì nguyên tắc thì thích "linh hoạt xử lý", lúc nên linh hoạt thì phải kiên trì nguyên tắc! Ta thấy chuyện thiên hạ tám phần mười đều bị hỏng ở mặt này!