Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 744 : Tình thế nghịch chuyển (5+6)
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
[/hide]
Thấy hai người cạch nhau chư chọi gà, Thẩm Mặc vội vàng khuyên bảo:
- Luận sự, đừng có mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Thẩm Minh Thần liền dựa lưng vào ghế rồi không nói lời nào, Dư Dần vẫn chấp nhất nói:
- Đại nhân, nếu quyết định lấy dân tâm làm trọng, phải kiên trì đi tiếp, bằng không tất cả nỗ lực trước đây đều sẽ như nước chảy về biển đông thôi!
- Ta biết, ta biết. . .
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói:
- Ý của hai người ta đều lý giải, để ta im lặng suy nghĩ xem sao, để xem có phương án tốt nhất nào không.
- Được rồi.
Hai người biết điều đứng dậy xin cáo lui.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mặc, y nhìn cái lư đàn hương lượn lờ khói xanh, nhất thời có chút xuất thần. . .
Trên vấn đề thả người hay không, Thẩm Mặc quả thật có chút khó xử. Nói từ bản năng thì y càng có khuynh hướng về cái nhìn của Thẩm Minh Thần, bởi vì tình cảnh hiện tại của y đã không ung dung như lúc mới bắt đầu nữa rồi -- trong thời gian y độc chưởng quyền hành Đông Nam không được một năm, triều đình đã thay đổi tuần án Cán Nam, mặc dù thuộc về điều động bình thường, nhưng nhân tuyển kế nhiệm lại có chút tế nhị.
Vị tân tuần án Bắc Kinh phái tới tên là Âu Dương Nhất Kính, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 38, trễ hơn một khóa so với Thẩm Mặc, thứ bậc càng không đến nhắc tới, nhưng tiểu nhân vật chỉ tòng Cấp sự trung thất phẩm, vốn không đáng để mắt tới này lại trong khoảng thời gian ngắn có được tên tuổi rất lớn, được một biệt hiệu vang dội -- "thần mắng"!
Danh như ý nghĩa, công phu mắng của người này từng chữ như đao, dựa vào từng tấm tấu chương mà buộc tội qua nhiều quan lớn ngoài tam phẩm, cũng một hầu tước, hai bá tước. Kết quả đều không ngoại lệ, cách chức hết. Chiến tích huy hoàng như vậy cũng chỉ có Lâm Nhuận được xưng "Đệ nhất năng chiến" mới có thể sánh bằng, bởi vậy hai người cũng được xưng "Nam Lâm Bắc Âu", là hai đại minh tinh của giới Ngôn quan.
Nhưng bất đồng với cách độc hành hào hiệp của Lâm Nhuận, Âu Dương Nhất Kính hình như càng am hiểu lĩnh quân tác chiến, mỗi lần buộc tội nhất định ứng giả vân tập, ủng hộ của dư luận cũng nghiêng về một phía, vì vậy bách chiến bách thắng, công vô bất thủ, càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Tuy nhiên người lăn lộn thời gian dài ở trên triều đình đều minh bạch, thật ra hắn không phải chiến đấu một mình, phía sau hắn lờ mờ hiện lên một bóng hình to lớn, đó mới là nguồn suối khiến người sợ hãi. Đúng vậy, hắn chính là cấp tiên phong gạt bỏ đối lập của Từ đảng, một thanh cương đao lèo lái nhân thủ.
Hiện tại thanh đao này xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Mặc, muốn nói không có mục thì chỉ có thể là mở to mắt nói dối. Tuy nhiên Thẩm Mặc cũng biết, mình thân là Đông Nam kinh lược, tổng chưởng quân chính lục tỉnh, lại có cái danh là khâm sai đại thần, quyền hành chỉ có hơn Hồ Tôn Hiến, triều đình cũng không có khả năng hoàn toàn yên tâm, cho nên phái một tuần án Ngự sử chức vị thấp mà quyền nặng tới giám quân, cũng là điều không có gì lạ. . .cũng như Vương Bản Cố tới với Hồ Tôn Hiến năm đó.
Mặc dù sau khi Âu Dương Nhất Kính đi tới Cán Nam vẫn có phần khép mình, cho tới bây giờ chưa có đi Thẩm Mặc gây phiền phức, nhưng Thẩm Mặc vẫn thông qua quan hệ biết được, hắn đã thượng thư nhằm vào vấn đề quân chính Cán Nam đề xuất ý kiến, có người nói rất là bất mãn đối với chính sách dụ dỗ của quan phủ, chỉ thẳng người cầm quyền Cán Nam có tâm sợ địch khiếp chiến, lơ là thổ phỉ hại dân. Tuy nhiên phong tấu chương này bị nội các ngăn chặn, cho nên vẫn chưa nổ vang.
Nhưng không hề nghi ngờ, lại còn thêm sai lầm dùng người lúc trước, tin tức tiêu cực liên tiếp đã khiến thủ phụ đại nhân có chút không hài lòng rồi, cũng nhắn nhủ cho y loại tâm tình kín đáo này. Dưới áp lực không hiểu, Thẩm Mặc tự nhiên theo bản năng tiếp thu ý kiến của Thẩm Minh Thần, đừng nghĩ gây thêm phiền phức nữa.
Nhưng ý kiến của Dư Dần cũng không thể bỏ qua, không chỉ mấy thôn trại bị bắt cóc tống tiền, cũng không chỉ hơn 31 Xa lão đã gặp gỡ với y, toàn bộ Long Nam, thậm chí toàn bộ sơn dân Cán Nam đều đang nhìn mình, nếu như không đáp ứng yêu cầu đổi người, dẫn đến 3 con tin bị giết, toàn bộ nỗ lực của mình sẽ phó mặc cho dòng nước không nói, từ nay về sau, ai còn tin tưởng quan phủ có thể bảo vệ nữa, ai còn dám tiếp xúc với Thẩm Mặc y nữa? Phương châm sách lược chỉnh thể cũng phải thay đàn đổi dây, nhưng thời cơ hoàng kim tuyệt phỉ hoạn vĩnh viễn đã bỏ qua, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Ngẫm lại triều đình nhiều lần điều động binh lực, hao tổn cả trăm vạn của cải bình định Cán Nam, nhưng vẫn chỉ phần ngọn không trị được gốc, khiến bách tính Xa tộc ở đây lâu dài không được an bình, Thẩm Mặc lại cảm thấy không nên tư tâm quá nặng, cứ theo quy luật làm việc là quan trọng nhất.
Trải qua gần một canh giờ cân nhắc, y rốt cuộc hạ quyết tâm, sau đó gọi hai người vào, thần sắc bình tĩnh nói:
- Ta ý đã quyết, chiếu theo kế hoạch ban đầu tiến hành.
Trên mặt Dư Dần lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Thẩm Mặc thấy Thẩm Minh Thần cũng không có phản đối nữa, liền hỏi:
- Chẳng lẽ Câu Chương huynh thất vọng rồi?
- Ha ha, không phải. - Thẩm Minh Thần lắc đầu cười nói: - Lúc nãy ở bên ngoài, ta và Quân Phòng huynh đã thương lượng một biện pháp, hình như có thể lưỡng toàn.
- Quả có việc này à? - Thẩm Mặc kinh hỉ nói: - Còn không mau nói đi!
- Đây...đây là lừa gạt! - Âu Dương Nhất Kính tức giận đến giậm chân nói: - Ta kháng nghị, đâu còn khí độ của đại quan phong cương nữa?
- Đây là lý giải của bản thân ta, không quan hệ với đại nhân.
Chu Ngũ chuyển sắc mặt sang lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, đừng có mà cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, ta cũng không tin đời này ngươi chưa từng làm qua chuyện gì không thể cho người khác thấy.
Âu Dương Nhất Kính trong lòng căng thẳng, hắn thấy rõ đối phương mặc chính là phi ngư phục màu vàng, muốn tìm nhược điểm của mình cũng không phải việc gì khó. Nhưng hắn vẫn còn mạnh miệng nói:
- Ngươi không cần hù dọa ta, ta bình sinh không thẹn với lương tâm!
- Thật không? - Chu Ngũ thản nhiên cười nói: - Sao ta lại nghe nói qua, năm xưa ngươi từng trong lúc để tang nạp phòng ngoại thất, còn sinh nhi tử nữa hả?
Âu Dương Nhất Kính tức thì lạnh cả người, sau khi hắn trúng cử nhân, trước khi trúng tiến sĩ thì mẹ bệnh mất, đành phải hồi hương giữ đạo hiếu ba năm, trong thôn vốn buồn chán, huống chi trong bộ đồ tang cấm tất cả các loại tiêu khiển, thậm chí ngay cả chuyện phòng the đều phải tạm dừng. Âu Dương đại thiếu gia thiếu niên phong lưu, cuối cùng không kiềm chế được dục vọng trong lòng, len lén ở huyện khác Kim ốc tàng kiều, thường thường qua hẹn hò. Sau khi mãn tang liền lập tức đưa ngoại thất bụng đã lớn vào kinh thành nghiên cứu thêm, đợi mấy năm sau áo gấm về làng, hắn đem con trai sinh bên ngoài đã giấu diếm một năm, thuận lợi đưa lên gia phả, ai cũng không phát hiện có gì không thích hợp.
Hắn vẫn cảm thấy chuyện này làm được không hề có kẽ hở, hơn nữa mấy năm nay vì bộ mặt trực ngôn cảm gián, Âu Dương Nhất Kính càng chú ý đến hình tượng cá nhân, không đề cập tới việc này nữa. Ai ngờ việc bí ẩn như thế vẫn bị đối phương điều tra biết được, bản lĩnh của Cẩm Y Vệ quả nhiên khiến người lạnh sương sống.
Chí ít Âu Dương Nhất Kính đã ỉu xỉu rồi, hắn hùng hổ đến, nhưng chỉ có thể ủ rũ rời khỏi. Loại uy hiếp trắng trợn này đối với đại đa số người là rất hiệu nghiệm, cho dù Âu Dương Nhất Kính không sợ đánh mất ô sa, nhưng cũng sợ bị thân bại danh liệt.
- Là người thì có nhược điểm, thì sẽ có thể bị uy hiếp.
Ngày sau Chu Ngũ thường treo lời nói này bên mép... Mãi đến khi hắn gặp phải một người tên Hải Thụy, hắn mới biết trăm dạng người đều do gạo nuôi lớn, ngươi không thể nói mọi việc đều tuyệt đối. Đương nhiên đây là nói sau.
※※※
Hành động trao đổi người tiến hành rất thuận lợi, trời còn chưa tối Hà Tâm Ẩn liền dẫn theo mấy vị Xa lão thần sắc uể oải quay trở về.
Trong phủ Kinh lược đã sớm chuẩn bị nghênh tiếp, Thẩm Mặc tự mình ra cửa đón, cúc cung tạ lỗi với ba người:
- Là bản quan suy nghĩ không chu toàn, khiến lão nhân gia bị khổ rồi.
Mấy người thụ sủng nhược kinh nói:
- Nếu không phải được đại nhân cứu, chúng tôi chắc bị làm thịt nhắm rượu rồi, ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, đại nhân nhất thiết đừng nói vậy.
- Ha ha, được, không nói nữa. - Thẩm Mặc vui mừng cười nói: - Chúng ta vào đi thôi.
Vì vậy trước tiên dựa theo tập tục địa phương, để cho ba người bước qua chậu than tại cửa, sau đó mời Thôi thái y đến tiến hành kiểm tra toàn thân cho họ, xem có bị thương gì không, sau đó thị nữ dẫn họ đi tắm thay y phục, cũng có người xoa bóp toàn thân hầu hạ.
Đợi sạch sẽ cả rồi, khi ba vị Xa lão trong ngoài tươm tất xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc thì đã không còn vẻ ủ rũ nữa, tất cả mặt mày tươi tắn, tinh thần đầy đủ.
- Mời ngồi.
Thẩm Mặc đã sớm dọn tiệc an ủi cho họ, mặt đầy tươi cười đứng ở nơi đó.
Ba người nhìn nhau, dựa theo thương lượng sẵn lúc trước mời Thẩm Mặc ngồi xuống, sau đó dùng đại lễ của Xa tộc tiến hành tham bái.
Tới Cán Nam đã mấy tháng, Thẩm Mặc đã cơ bản lý giải tập tục văn hóa của Xa tộc, biết đây là lễ tiết gần bằng quỳ lạy tổ tông trời xanh, ý là biểu thị thần phục, vĩnh viễn không phản bội.
Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Ăn xong cũng dễ đưa ngươi đi.
[/hide]