Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 745 : Sống mái với nhau (1+2)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


[/hide]



Một thời gian sau, trong sơn trại của Lại Thanh Quy cũng cử hành một bữa tiệc an ủi, chỉ là. . . bầu không khí có chút quái dị.



Cả đám đại tiểu đầu mục khó có thể tin nhìn Lý Trân quần áo lộng lẫy, trắng trẻo mập mạp, khí sắc cực tốt, thầm nghĩ con mẹ nó cái này đâu phải bị bắt? Rõ ràng là được đi mời làm tổ tông để phụng dưỡng.



Loan Bân thì cao hứng thật, tiểu cữu tử bị hắn làm mất, lão bà vẫn cùng hắn canh cánh trong lòng, hiện tại có thể bình an trở về, cũng bỏ đi một tâm sự. Lại nói Lý Trân mặc dù không có đầu óc gì, nhưng hơn cái cùng mình toàn tâm toàn ý, bên cạnh có một đồng minh như thế, địa vị của mình cũng càng thêm vững chắc.



Cho nên hắn hao hết tâm tư, thu xếp bữa yến hội này. Tại thời kỳ vật tư thiếu thốn nghiêm trọng này, rượu thịt nguyên một bàn. . .Thịt khô, cá, thịt băm chỉ có thể xem như là mượn nhắm với rượu.



Đối với các đầu mục sơn trại thì thức ăn phong phú như thế đã cực kỳ hiếm lạ, cả đám nuốt nước bọt. Ngay cả đại long đầu cũng cười nói giọng chua lét:

- Sinh nhật của ta cũng chưa từng phong phú qua như thế.



Loan Bân vội vàng giải thích:

- Lần này là trùng hợp thôi, ngay lúc đồ tốt nhiều.



Lại Thanh Quy cũng không thể biểu hiện quá nhỏ mọn, liền đứng lên, cười nói:

- Lão nhị bình an trở về, thật sự là đáng mừng.

Rồi bưng bát rượu giơ lên:

- Nào, lão nhị, ca ca đại biểu mọi người kính ngươi một ly.



Lý Trân vội vàng đứng lên, chạm chén một cái với đại long đầu, sau đó đều uống một hơi cạn, đợi Lại Thanh Quy ngồi xuống rồi, hắn lau miệng, rung đùi đắc ý nói:

- Rượu này trước kia uống còn được, sao hiện tại thấy nó khó uống thế nhỉ? Miệng toàn mùi đất.



- Nhị đương gia đã quen uống quỳnh tương mỹ tửu trong thành rồi, khẩu vị đương nhiên cao lên. - Bên cạnh có người nói giọng hơi khó nghe.



Lý Trân lại hồn nhiên chưa phát giác, còn gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc ta ở trong thành, rượu tốt nhất thiên hạ ta cũng uống qua hết rồi...



- Uống qua rượu gì rồi? - Cũng có người hiếu kỳ, tiến tới hỏi.



Lý Trân liền khoe khoang thuộc như lòng bàn tay:

- Cái gì "Rượu ngũ lương", "Lục khách đường", "Quỳnh hoa lộ", "Thác nhận thủy"...nhiều lắm.



Những rượu này mọi người đừng nói uống qua, cho dù nghe cũng chưa từng được nghe, bèn ngồi xuống một mặt kính rượu với hắn, một mặt hỏi những kỳ ngộ hắn gặp ở trong thành. Lý Trân tuy nói rượu này không tốt, nhưng cũng không từ chối ai, vừa thống ẩm vừa trắng trợn nói khoác mình hàng đêm sênh ca, ngủ toàn là đàn bà Giang Nam, ăn toàn là sơn hào hải vị, mỗi bữa đều phải hơn 10 lượng bạc, còn có các đại quan tiếp khách, ngay cả Thẩm kinh lược củng phải tiếp hắn ăn hai bữa cơm...



Nghe hắn nói khoác đến không biên giới, có kẻ bên phe Lại Thanh Quy rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:

- Nếu bên kia tốt thế thì còn về làm gì?



Lời vừa nói ra, bầu không khí vừa mới có chút nóng lên nhất thời đông lại.



Lý Trân giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, hắn trừng mắt với đầu mục kia, giậm chân nói:
- Kết quả trong vòng 3 ngày, cũng không ai đánh thắng được hắn, mạt tướng đành phải dẫn hắn tới đây.



Thẩm Mặc nhìn Hồ Đại, tướng tá cao lớn vạm vỡ, nhìn qua như thể thiết tháp, hơn nữa người này nhìn qua nét mặt đã không còn vẻ lông bông như ngày xưa, ánh mắt trở nên kiên nghị trầm ổn, xem ra quả thật chuyển biến không nhỏ.



Nhưng có một số việc vẫn phải nói trước, y hỏi Hồ Đại:

- Ngươi có biết nhiệm vụ của chuyến này thế nào không?



Hồ Đại gật đầu nói:

- Biết, nhiệm vụ một đi không trở lại.



- Nếu biết, vì sao còn muốn đi nhận. - Thẩm Mặc thần sắc khẽ động, đăm đăm nhìn hắn.



- Lúc trước đại nhân dùng một đồng tiền hai mặt như nhau tha tiểu nhân. - Hồ Đại trầm giọng nói: - Từ đó trở đi, mạng này của ta chính là của đại nhân, hiện tại đại nhân có việc, chính là lúc tiểu nhân trả nợ.



- Nếu bản quan đã miễn xá cho ngươi, ngươi không còn thiếu nợ gì bản quan...

Thẩm Mặc lắc đầu nói.



- Không có ai thích hợp hơn tiểu nhân đâu. - Hồ Đại có chút sốt ruột nói: - Đại nhân, ta thật sự thay đổi rồi, đại nhân giao nhiệm vụ cho ta đi.

Rồi hắn quyết tâm nói:

- Nếu như ngài không đáp ứng, ra cửa ta sẽ đâm đầu chết!



- Làm càn, sao dám uy hiếp đại nhân! - Lưu Hiển ở bên cạnh quát lớn.



- Ài.



Thẩm Mặc khoát tay biểu thị không sao cả, rồi nói với Hồ Đại:

- Nói một chút ưu thế của ngươi đi.



- Ta là đội trưởng thám báo, biết rõ con đường xuyên núi ở Cán Nam, còn có công phu hai tay, sẽ không bị đám mâu tặc không có ánh mắt hãm hại.

Hồ Đại nói rồi lại có chút xấu hổ:

- Lại nói công phu nói dối của ta cũng không tệ lắm, cái này đại nhân chắc cũng biết.



Thẩm Mặc không khỏi mỉm cười, nhớ tới sự tích hắn đi gạt bách tính, biết người này nhìn như hào phóng, nhưng tâm nhãn không nhỏ chút nào. Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc y gật đầu nói:

- Xem ra ngươi đã tính trước kỹ càng rồi, được thôi, nhiệm vụ này giao cho ngươi.



Hồ Đại nghe vậy đại hỉ:

- Thật tốt quá, hoàn toàn nghe đại nhân phân phó!



Thẩm Mặc bảo hắn đứng dậy an vị, sau đó bảo Thẩm Minh Thần giao nhiệm vụ cho hắn.



[/hide]