Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 745 : Sống mái với nhau (3-4)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Thẩm Minh Thần quan sát Hồ Đại một lát, lắc đầu cười nói:

- Tướng tá rất phô trương, chỉ là cái tên, nhìn thế nào cũng không giống người có thân phận.



Hồ Đại suy nghĩ một chút, quả thật chưa nghe nói có quân quan trung cấp nào tên như thế. Hắn liền nhân cơ hội nói:

- Cả gan mời đại nhân ban thưởng tên.



Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:

- Càng lúc càng phát giác ngươi thích hợp, được thôi. . .

Suy nghĩ một chút nói:

- Ban thưởng ngươi một chữ Dũng, sau đó gọi là Hồ Dũng đi.



- Hồ Dũng. . .

Hồ Đại nghe vậy nhếch miệng cười nói:

- Quả nhiên phô trương hơn Hồ Đại nhiều.



- Trở lại chuyện chính, Hồ Đại. . . A không, Hồ Dũng. - Đợi hắn cao hứng xong, Thẩm Minh Thần lại nói: - Mục đích chuyến này của người là phải đi gặp một người.



- Ai?



Hồ Dũng lập tức tập trung tinh thần nói.



- Chính là người vưà mới để chạy, Lý Trân. - Thẩm Minh Thần cười nói: - Đại nhân chúng ta rất tưởng niệm hắn, cho nên bảo ngươi tặng một số lễ vật cho hắn.



- Lễ vật gì? - Hồ Dũng hỏi.



Thẩm Minh Thần vỗ vỗ tay, liền có hai thị vệ bưng mâm qua, đặt mấy thứ ở trên lên mặt bàn. Đó là một bao châu ngọc, hai vò rượu ngon, còn có một chùm táo đỏ, một chùm long nhãn. . . cùng với một bộ đồ.



Chỉnh lý mấy thứ này rồi, Thẩm Minh Thần lại đưa ra một phong thơ:

- Đây là thư của đại nhân đưa cho hắn, ngươi có thể xem trước, để trong lòng cũng có chuẩn bị.



Hồ Dũng không cầm bức thư, xẩu hổ cười nói:

- Nó biết ta, nhưng ta không biết nó.



- A.

Thì ra không biết chữ, Thẩm Minh Thần cũng không cảm thấy bất ngờ, liền nói:

- Không sao, để ta đọc cho ngươi nghe.



Thế là Thẩm Minh Thần đọc lại nội dung thư cho hắn, nói chung như bằng hữu thư từ qua lại thăm hỏi ân cần, cuộc sống ăn ngủ, cũng không có ngôn ngữ gì khiến cho người ta nghi ngờ.



Hồ Dũng nghe mà lòng buồn bực, Thẩm Minh Thần lại chỉ vào một góc y bào trên bàn nói:

- Ở đây còn một cái lạp hoàn(để bỏ mật thư).

Cũng luôn mãi căn dặn:

- Nhưng không đến thời khắc sinh tử thì nhất thiết không được tiết lộ. Khi vạn nhất tiết lộ thì nhất định nhớ kỹ hô lớn: ta đã cô phụ ân đức của kinh lược đại nhân, không thể hoàn thành đại sự ngài giao phó rồi!



Cuối cùng nói:

- mục đích để ngươi làm chuyện này chính là ly gián quan hệ giữa mấy tên trùm thổ phỉ, chúng ta không có khả năng dự liệu được toàn bộ tình huống, quan trọng nhất vẫn là hành sự tùy theo hoàn cảnh. . .



Hồ Dũng yên lặng gật đầu, thế mới biết nhiệm vụ của mình là gian khổ cỡ nào.



※※※


- Nên sớm quy? - Lý Trân sửng sốt: - Hắn muốn quy đi đâu?



- Quy hàng.



Loan Bân nhả ra hai chữ:

- Biết ngay là mèo chúc tết chuột sẽ không có hảo tâm gì rồi, tính phá hoại chúng ta từ dưới lên trên đây mà!



- Ta không phải đã nói qua, tuyệt đối sẽ không dựa vào quan quân hay sao? - Lý Trân vò đầu, lớn tiếng nói với Hồ Dũng: - Tặng bao nhiêu lễ cũng vô dụng!

Rồi hắn vung tay lên:

- Cút đi, đừng tới nữa, bằng không thì lần sau mơ tưởng trở lại!



Hồ Dũng không nghĩ tới nhiệm vụ hoàn thành nhẹ nhàng như vậy, hắn nhún nhún vai nói:

- Nếu ngài đã nhận được, vậy thì ta xin cáo lui.



Nói xong xoay người muốn đi khỏi.



- Chậm đã! - Lúc này Loan Bân lại lên tiếng: - Không thể để hắn đi!



Liền có người ra ngăn cản Hồ Dũng.



- Ài, tỷ phu. . .



Lý Trân khuyên nhủ:

- Hai quân giao chiến còn không chém sứ giả mà, nói gì thì cũng là ý tốt của người ta, chúng ta không tiếp nhận còn chưa tính, lại còn giam giữ người, thật sự không thể nào nói nổi mà.



- Ngươi đúng là đồ ngu mà! - Loan Bân thấy hắn còn u mê, tức giận nói: - Lời này chỉ có đại long đầu mới có thể nói, ngươi tính cái gì? Có tư cách đại biểu chúng ta gặp quan phủ sao?

Rồi chỉ tay qua Hồ Dũng:

- Nếu như thả hắn về, tội danh lén lút cấu kết với quan phủ này ngươi chẳng khác nào đã thừa nhận rồi, đây không phải là để cho đại long đầu có cơ hội hay sao!



Nhưng lời hắn nói Lý Trân cũng thấy hơi sợ, lắp bắp nói:

- Vậy, vậy làm sao bây giờ? Giết hắn hả?



- Thế chẳng khác nào tình ngay lý gian rồi còn gì, sao ngươi giải thích rõ ràng được? - Loan Bân nói: - Nghe ta, nhanh đem người này, còn bức thư, mấy thứ này giao cho đại long đầu đi.



- Như vậy. . .

Lý Trân có chút không vui:

- Chẳng phải tỏ rõ ta sợ hắn à?



Loan Bân hận không thể tát cho hắn một cái, vỗ bàn giậm chân nói:

- Là mặt mũi của ngươi quan trọng, hay là sự tồn vong của thất thập nhị trại chúng ta quan trọng?

Rồi nổi giận đùng đùng nói:

- Hai ngày ta nói muốn gãy lưỡi với ngươi rồi, lẽ nào một chút tác dụng cũng không có?



Lý Trân quả thật sợ tỷ phu hắn nổi giận, đành phải đầu hàng:

- Nghe lời tỷ phu hết, nghe lời hết không phải được rồi...



Cuối cùng vẫn đễ cho Loan Bân trói Hồ Dũng lại, cùng với lá thư và số quà tặng cùng nhau trình cho đại long đầu.



Hồ Dũng buồn như con chuồn chuồn, dọc theo đường đi luôn trừng mắt với Loan Bân, thầm nghĩ đều tại ngươi đa sự, nếu không lão tử may mắn quá quan rồi. Tuy nhiên hắn cũng biết, chuyến này vốn là là cửu tử nhất sinh, có Loan Bân, cũng có người khác đi ra quấy rối, chỉ có thể liều mạng một phen, cũng có thể lưu danh sử sách mà.