Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 745 : Sống mái với nhau (5-6)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Loan Bân đã theo Lại Thanh Quy tới 20 năm nên quá lý giải vị đại long đầu này, biết rõ người này nhìn như hào sảng rộng lượng, thực ra bệnh đa nghi rất nặng, nếu như bị hắn tiên nhập vi chủ, vấn đề sẽ không dễ ăn nói, cho nên vội vàng thúc dục Hồ Dũng đưa tới.



Nhưng động tác của hắn vẫn còn chậm, bởi vì hắn đã quên một điểm là người của tổng trại đưa Hồ Dũng đến, tự nhiên sẽ trước tiên báo tin tức này cho đại long đầu.



Cho nên trước khi hắn đến thì bên trong tổng trại đã hết sức căng thẳng, một đám vây quanh Lại Thanh Quy lòng đầy căm phẫn, đều nói Lý Trân khẳng định bị quan phủ lôi kéo rồi, lần này trở về còn câu kết làm bậy, nói không chừng bước tiếp theo chính là dâng chúng ta ra, để làm chi phí cho hắn tấn thân, dựa vào quan phủ!



Từ cái này nhìn ra được tầm quan trọng của cách đối nhân xử thế bình thường, Lý Trân còn trẻ mà đã bò lên trên đỉnh đầu mọi người, đã thành nhị đầu lĩnh của sơn trại, vốn là chọc người đố kỵ, hắn lại ngang ngược, từ lâu đã đắc tội hết với mọi người, cho nên tại thời khắc mấu chốt cả sảnh đường không một ai nói giúp hắn.



Lại Thanh Quy sắc mặt âm trầm lắng nghe, thủy chung không nói được lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, mọi người cũng biết lần này đã khơi ra chân hỏa của đại long đầu rồi. Đang muốn rèn sắt khi còn nóng, xúi giục hắn nhổ sào huyệt của Lý Trân thì nghe có bẩm báo:

- Tam đương gia đã trở về.



Đang khi nói chuyện, thấy Loan Bân áp giải một hán tử cao to đi vào trong Tụ Nghĩa đường.



Mọi người tranh nhau bố trí Lý Trân, nhưng không ai nguyện ý đắc tội Loan Bân, nên không ai lên tiếng nữa. Lại Thanh Quy mặt đanh lại nhìn sang Loan Bân:

- Lão tam, bên cạnh ngươi cột người nào đấy?



Mặc dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn muốn giả bộ hồ đồ.



- Là sứ giả của quan phủ.



Loan Bân liền đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho Lại Thanh Quy, còn cường điệu nhấn mạnh thái độ kiên quyết của kiên quyết:

- Nhị đương gia lúc đó đã nghĩ giết người này, nhưng được ta khuyên nhủ nên thôi, giờ xử trí như thế nào hoàn toàn nghe đại long đầu.



Sắc mặt Lại Thanh Quy hơi hòa hoãn nói:

- Chuyện lớn thế nào, tự các ngươi xử lý là được rồi.



Cái này đương nhiên là nói phét, cũng không biết mới vừa rồi là mặt ai dài như quả mướp.



- Nhị đương gia nói, nếu sự tình liên quan đến hắn thì nhất định phải do đại long đầu định đoạt.



Loan Bân căn bản không tin lời này của hắn, bảo người trình lên hết những gì Hồ Dũng mang đến. . . Nhưng không bao gồm cả bình rượu uống còn một nửa, trái táo và nhãn cũng không có ở trong đó.



Lại Thanh Quy ngoài miệng nói không nhìn, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi số trang sức ngân phiếu, trong lòng thì cười nhạt suốt, người ta đường đường tam phẩm đại quan, kinh lược của Đông Nam lục tỉnh, dựa vào cái gì mà tặng lễ cho Lý Trân? Khẳng định là tiểu tử này khi bị bắt đã ưng thuận cái gì với quan phủ rồi. . . Thẩm Mặc sợ hắn thay đổi, cho nên phái người tới lung lạc hắn.



Trong lòng đã triệt để nổi lên nghi hoặc, nhưng hắn cũng không nóng lòng đề ra nghi vấn, bởi vì hắn biết, có Loan Bân ở đây, khẳng định sẽ nói giúp Lý Trân, cho nên phải nói hôm khác. Thế là hắn làm bộ rất tùy ý nói:

- Áp giải xuống đi, người như thế không đáng lãng phí thời gian.



Loan Bân trong lòng lại không kiên định:

- Đại long đầu, người như thế cần nên xử trảm tại chỗ, để mà cảnh cáo những kẻ hai lòng chứ.



- Huynh đệ của ta đều thù bất cộng đái thiên với quan phủ, điều đó tuyệt đối sẽ không.



Ai ngờ Lại Thanh Quy lại nói một câu như thế, cười mà như không nhìn Loan Bân nói:


- Được rồi!

Lại Thanh Quy quát lớn một tiếng, giống như con trâu đực tức giận, hai mắt trợn tròn trừng lên nói với mọi người:

- Con mẹ nó câm hết!



Trong đại đường tức thì lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng thở dốc hồng hộc của đại long đầu.



Qua không biết bao lâu, Lại Thanh Quy rốt cuộc ổn định tâm tình, lạnh lùng nhìn Hồ Dũng nói:

- Ai cũng nói người Hán giảo hoạt gian trá, ta cũng không tin, ai ngờ nói không sai.



Hồ Dũng thề thốt phủ nhận:

- Ta không lừa gạt đại vương một chữ.



- Hừ, ngươi cứ diễn đi...



Lại Thanh Quy cất tiếng cười to:

- [Tam Quốc Diễn Nghĩa] ta đã xem qua, ngươi còn diễn hay hơn cả Khám Trạch, ta cũng không bị lừa như Tào Tháo đâu!



Hồ Dũng lại vẻ mặt mờ mịt nói:

- Tào Tháo ta nghe nói qua, Cam Giá thì không biết...(Khám Trạch và Cam Giá đọc na ná nhau)



Lại Thanh Quy sắc mặt bị kiềm hãm, hậm hực nói:

- Ta sẽ không trúng kế phản gián của các ngươi đâu!



Cái này thì Hồ Dũng nghe hiểu, hắn lớn tiếng tự biện:

- Đại vương minh giám, chuyện phạm tiện với độ khó cao thế chỉ có phần ngài phạm, nào có phần của tiểu nhân chứ, ta tuyệt đối không biết phạm tiện.



- Kéo xuống, kéo xuống. . .



Lại Thanh Quy thầm nghĩ, nghe thế nào cũng không thông thế nhỉ? Biết cũng hỏi không ra cái gì, hắn liền không nhịn được vung tay bảo người lôi Hồ Dũng ra ngoài.



Hồ Dũng bị kéo xuống rồi, các trại chủ vẫn còn cười nhạo nói:

- Quan phủ chắc chả còn ai hay sao mà đi tìm một người ngu ngốc như thế truyền tin, thảo nào làm hỏng việc.



Lại Thanh Quy thì trầm giọng nói:

- Mặc dù hắn dốt đặc cán mai, nhưng có thể đơn thương độc mã tới đây cũng coi như một dũng sĩ rồi.



Dứt lời cười lạnh nhìn mọi người:

- Cho các ngươi làm việc này, có lẽ còn không bằng hắn đâu.



-o0o-