Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 746 : Tan vỡ (3-4)
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
- Có cần giết hắn luôn không? - Lại Thanh Xuyên hỏi.
Lại Thanh Quy nhìn mọi người, tất cả đều hiện rõ vẻ buồn phiền, sợ sẽ làm lạnh nguội nhân tâm nên lắc đầu nói:
- Dù sao cũng đã theo ta hơn 20 năm, dù là con chó cũng có chút cảm tình.
Rồi thở dài một tiếng:
- Hắn bất nhân ta không thể bất nghĩa, cứ giam lại trước đi!
Đem Lý Trân, Loan Bân kẻ nhốt người giết rồi, nhưng vẫn chưa tính xong xuôi, Lại Thanh Quy tự mình dẫn người vây quanh Ngưu Vĩ sơn, sau đó phái người lên núi tuyên đọc đại long đầu lệnh, toàn nói Lý Trân, Loan Bân phản bội, mệnh lệnh mọi người buông vũ khí, xuống núi tiếp thu cải biên, cũng không hỏi tội phản nghịch.
Nhưng trả lời lại họ là thảm trạng sứ giả bị gọt thành xác khô, bị ném xuống núi.
Lại Thanh Quy giận dữ, mệnh bộ hạ công sơn, nhưng sơn trại dễ thủ khó công cũng không phải chỉ nhằm vào quan quân, ai muốn đánh cũng sẽ phải nỗ lực trả giá thảm trọng. Kết quả mặc dù trên binh lực có ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn không cách nào làm cửa trại lung lay, ngược lại bị Hắc giáp quân giết cho tơi bời hoa lá, máu chảy thành sông, thế mới biết vương bài thành danh của Lý Văn Bưu vẫn còn duy trì chất lượng.
Đánh hết hai ngày, tử thương trên 1000 người, Lại Thanh Quy biết không thể đánh nữa, bằng không đội ngũ nhất định phải tan rã mất...Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, ánh mắt mọi người nhìn mình đã tràn ngập sợ hãi và ngăn cách, còn bình thường sau lưng nói thầm cái gì về mình.
Lại Thanh Quy trong lòng rõ ràng, đây là di chứng của việc bắt Loan Bân. . . Thử hỏi lão huynh đệ luôn đi theo làm tùy tùng cho hắn mà cũng có thể bị bắt, vậy những kẻ nhập bọn nửa đường thì sao có cảm giác an toàn cho được?
Tính toán mấy ngày, hắn quyết định tha cho Loan Bân lần này, chí ít tạm thời buông tha, vượt qua nguy cơ hiện tại sẽ tính tiếp. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh thì một tin tức truyền đến, lập tức khiến hắn thay đổi chủ ý!
※※※
Thì ra Thẩm Mặc nghe được tin dữ, vì bi thương quá độ nên trực tiếp ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền cử hành tang lễ long trọng cho hai người huynh đệ Lý Trân. Không phải xưng Lý Trân là huynh đệ, mà là cho Lý Trân và Loan Bân hai huynh đệ, cũng tự mình thiết đàn tế điện trên Long Đầu sơn, còn làm tế văn thương tiếc.
Bài tế văn này rất nhanh bị gian tế trốn ở nơi bí mật ghi chép lại, rồi truyền tới chỗ Lại Thanh Quy. Mặc dù văn hóa của gian tế không cao, nhưng ý tứ đại thể của tế văn vẫn có thể nghe hiểu, đầu tiên thương xót cho hai huynh đệ Lý Trân và Loan Bân, cũng tỏ rất tiếc hận không thể cùng bọn họ cộng mưu đại sự, lại biểu thị sẽ dấy đại quân báo thù cho họ, hy vọng hai người trên trời có linh thiêng có thể phù hộ y thành công.
Đó vẫn còn chưa hết, lập tức sau tế văn, Thẩm Mặc lại phát biểu một bài hịch văn, cái này dán đầy phố lớn ngõ nhỏ trên mỗi thị trấn của Cán Nam. Lại Thanh Quy có thể không uổng công mà lấy được nguyên văn, như sau:
- Chợt nghe nghịch tặc nổi dậy khiến xã tắc loạn, xã tắc loạn thì bách tính vĩnh viễn không ngày bình yên. Nghịch tặc Lại Thanh Quy xưng loạn tới nay cũng đã 10 năm rồi. Hắn đã từng tự xưng trung liệt, mưu cầu vì bách tính, song thật ra đó là sai lầm lớn mà phi pháp: nhà nó vốn họ Lam, đời đời lấy nghề thiến lừa làm nghiệp, vì mưu phú quý mà quên tông tộc, nhận ác bá Lại Vạn Niên làm cha, chó cậy gần nhà, hoành hành quê nhà, khi nam bá nữ, làm bậy đủ trò!
- Vạn Niên, tổ tiên kẻ này lấy "Cửu xuất thập tam quy"(cầm đồ với mức lãi cao khủng khiếp) mà phát tài, mượn thiên tai mà cướp được ruộng tốt vạn mẫu, giàu một nhà mà hủy nghìn nhà, cho đến vạn năm không nghĩ làm việc thiện để bù đắp sai lầm, mà còn ngày một thậm tệ hơn, như con ác thú lộng hành, làm cho hương dân cũng khinh thường.
- Có người cha thế này sao mà hiểu hiếu đạo? Tổ tiên như thế sao biết nhân nghĩa? Nhưng bộ dạng nó trang nghiêm, tính tính lại dối trá, quy tụ nhiều thực khách, cho rằng hảo nghĩa; thị ân hoặc chúng nhằm che dã tâm. Vì thế hư danh chấn động tại Cán Nam, thiếu niên vô tri đều đến làm tay sai.
- Mà lang trảo xà xỉ cuối cùng khó che giấu, Giáp Dần năm sau, toàn quốc trên dưới đồng lòng kháng Oa, Lại mỗ thì ngoảnh mặt làm ngơ, ngày càng ương ngạnh, thích làm bừa gây ác, thấy quan lại không để mắt, dã tâm ngày càng thịnh, cuối cùng đại nghịch bất đạo, ngang nhiên tạo phản.
- Từ khi nó phản loạn tới nay, châu huyện đi qua tới mấy nghìn dặm, độc hại bách tính gần trăm vạn người; nơi đi qua, nhân dân bất kể bần giàu đều đánh cướp hết sạch, cảnh vật hoang tàn. Nhưng vẫn dõng dạc nói láo là mưu cầu cho sơn dân, dụ dỗ dân chúng vô tri gây bạo động.
- Kéo tên sứ giả của quan phủ ra ngoài, băm cho chó ăn.
Các ngục tốt lại sợ hãi rụt rè, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
- Sao hả? Ngay cả các ngươi cũng không nghe lời ta sao?
Lại Thanh Quy đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt đỏ gần như rỉ ra máu.
- Tiểu nhân không dám. . .
Các ngục tốt vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoàng bẩm báo:
- Hồ Dũng đó đã không còn ở đây nữa rồi...
- Không ở đây là sao? - Lại Thanh Quy thở nặng nề nói.
- Là. . . Hắn đã bệnh chết rồi. - Ngục tốt nơm nớp lo sợ nói: - Buổi tối ngày hôm trước đang ăn cơm thì hắn đột nhiên la đau bụng, sau đó lăn lộn trên mặt đất, rồi chết.
Nuốt nước bọt lại nói tiếp:
- Chúng tôi mời chu đại phu xem qua, nói là mắc phải bệnh dịch, phải vội vàng đem đi chôn. Chúng tôi liền suốt đêm kéo hắn lên hậu sơn, rồi chôn đại ở trên đó.
- Vì sao không bẩm báo? - Cho dù Lại Thanh Quy đang nóng đầu nhưng cũng biết sự tình kỳ lạ.
- Báo lên rồi. - Các tiểu lâu la nhỏ giọng nói: - Lẽ nào đại vương không nhận được?
Trong đầu Lại Thanh Quy lại ông lên một tiếng, không ngờ còn có người gạt mình? Tâm thần gần tiếp cận tan vỡ của hắn rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, đứt dây...
- Đại long đầu, đại long đầu. . .
Nhìn hắn xụi lơ ngã xuống đất, tả hữu vội vàng đỡ lấy.
※※※
Lúc này ngoài thành Long Nam lại là bầu không khí chiến đấu ngút trời. Đứng trên Long Đầu sơn, nhìn thị trấn đằng xa, ba mặt đông, nam, tây, từng doanh trại nằm kề nhau, kéo dài hơn 10 dặm. Nơi đó là các lộ đại quân đã hoàn thành huấn luyện, đang làm chuẩn bị cuối cùng, chỉ đợi bình minh xuất phát!
Đêm ấy không ai ngủ. Thẩm Mặc suất lĩnh sĩ thân địa phương, trưởng lão các tộc đáp ứng lời mời đến đây. . . Lần này thanh thế to lớn hơn lần trước nhiều, bên cạnh y vây quanh hai trăm có hơn hiển quý, hào thân tông lão địa phương. Những người này đứng ở trên đỉnh núi, trông về quân doanh dần dần rõ ràng lên ở đằng xa, chỉ thấy tinh kỳ phần phật theo gió trong tiếng kèn sáo, tiếng trống rầm rập, khắp nơi bao phủ bởi ngọn đèn dầu, giống như Trường Thành nhìn không thấy cuối. Theo địa thế cao thấp, núi non phập phồng, ngoằn ngoèo trải dài, khí thế hết sức hùng tráng, mọi người nhìn mà tâm tinh cũng rung lên, tinh thần lẫm liệt.
Nhưng điều khiến họ càng sợ hãi vẫn là cái bóng lưng có vẻ gầy gò. Họ không tự chủ được đem ánh mắt đặt ở phía sau Thẩm Mặc. Thấy phía sau y khoác áo lông cừu đen, bay phần phật trong cơn gió Bắc, như thể điệu múa của ma quỷ. Nhưng khi y phát giác được và quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn ôn hòa, dáng tươi cười chân thành thân thiết đó lại khiến người rất khó không sinh ý thân cận.