Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 746 : Tan vỡ (5-7)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Bồ Tát cùng ma quỷ kết hợp thể, đây chính là ấn tượng của mọi người đối với y. Người này thật sự thật là đáng sợ, nan đề không cách nào giải quyết lâu như vậy nhưng y lại giống như không tốn chút sức lực nào mà dễ dàng giải quyết toàn bộ -- y chỉnh đốn quân kỷ, cường hóa huấn luyện, giải quyết vấn đề lương thực qua mùa đông cho mọi người, tìm được con đường thoát khỏi bần cùng cho họ. Có thể làm được những điều này không dễ dàng gì. Nhưng y lại còn trong lúc bận rộn mà tranh thủ ly gián được nội bộ của phản quân, làm tan rã đấu trí của chúng. Khi đã triệt để hiểu rõ hướng đi của chúng, lúc này mới phái ra bộ đội đã được huấn luyện tốt, sĩ khí tăng vọt dành cho một kích cuối cùng. . .Các tướng quân của Đại Minh nếu như còn đánh không thắng nữa thì đâm đầu vào đậu hũ mà chết cho rồi!



Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ, nhất thiết đừng đối nghịch với người đó.



Thẩm Mặc không rảnh mà đi suy đoán cái nhìn của họ, trong lòng y còn đang suy nghĩ việc một canh giờ trước...



Khi đó y quần áo nón nảy chỉnh tề, đang muốn ra ngoài hội họp với khách thì lại nghe thị vệ bẩm báo:

- Hồ Dũng đã trở về.



Thẩm Mặc ngoài mừng rõ cũng có chút bất ngờ. Y đã viết sẵn văn bia cho Hồ Dũng rồi, thật không nghĩ tới người này còn có thể trở về.



- Đúng là tên lớn mạng!

Thẩm Mặc ném roi ngựa lên bàn rồi bước nhanh ra ngoài:

- Đi gặp hắn trước.



Đi tới thư phòng, Thẩm Mặc thấy Hồ Dũng trong bộ quần áo tả tơi, sắc mặt khô vàng nhưng tinh thần tỉnh táo. Hai người gặp mặt rất kích động. Thẩm Mặc vỗ vai hắn, liên tục gật đầu. Hồ Dũng thì nói không nên lời chỉ biết chảy nước mắt. Đây là nước mắt hạnh phúc, rực rỡ như công lao của hắn.



Một hồi lâu Thẩm Mặc mới bình phục tâm tình, kéo hắn ngồi xuống:

- Mau nói xem làm sao ngươi trốn ra được?



Hồ Dũng nghe vậy sắc mặt ảm đạm, thấp giọng nói:

- Ta cũng không nghĩ tới có thể sống trở về, nhưng có người đã cứu ta một mạng, người này, đại nhân tuyệt đối đoán không được.



Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Là ai?



- Loan Bân.



Hồ Dũng thấp giọng nói:

- Hắn cũng bị Lại Thanh Quy giam giữ, ở sát vách với ta, hắn hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta sợ hắn có dụng ý gì nên vẫn hờ hững, cứ thế qua mấy ngày.



Hắn lâm vào trong hồi ức:

- Nhưng có một ngày, sau khi cơm tối đưa tới, hắn đột nhiên nói với ta, có muốn đi ra ngoài không? Ta đương nhiên muốn rồi. Hắn lại nói với ta, nhưng có một điều kiện, đó là ta phải bảo toàn gia nhân giúp cho hắn.

Nói đến đây, hắn lén nhìn Thẩm Mặc một cái, khẽ nói:

- Con kiến hôi còn tham sống, ta cứ đáp ứng đại trước, thầm nghĩ chuyện về sau thì để trở về rồi lại tính.



- Sau đó hắn liền đổi cơm tối với ta, sau khi ăn xong ta bị đau bụng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.



Hồ Dũng thấy đại nhân thủy chung thần sắc bất biến, lúc này mới yên tâm:

- Sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã bị người ta đưa tới hậu sơn, đưa ra ngoài hơn mười dặm. Ta cũng nhận ra đường.



※※※



- Hắn còn có phong thư muốn ta mang cho đại nhân.
Đây mới là ý nghĩ chân chính của hắn.



- Thủ chiến thắng lợi, đã là công đầu tốt nhất. - Dư Dần trầm giọng nói: - Nếu như tổng nhung có thể lấy đại cục làm trọng, đại nhân khẳng định sẽ rất cao hứng, đến lúc đó ta sẽ giúp nói tốt vài câu, chắc hẳn công huân chỉ nhiều chứ không ít.



Lời hắn nói nghe cũng rất xuôi tai, quả nhiên kéo xuống mâu thuẫn tâm tình của Lưu Hiển. Dư Dần thấy thế rèn sắt khi còn nóng:

- Đại nhân đã hứa hẹn không tàn sát, tổng nhung giết hết những người này thì làm sao đại nhân ăn nói với mọi người Xa tộc được?



- Hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. - Lưu Hiển chẳng hề để ý nói: - Có cái gì mà giải thích?



- Bọn họ cũng là con dân của Đại Minh! - Dư Dần không tương nhượng chút nào: - Phụ mẫu huynh đệ của họ sẽ tính món nợ máu này lên đầu đại nhân, không thể tiến hành loại giết chóc vô ý nghĩa này!



Lưu Hiển có chút kinh ngạc, người thanh niên tướng mạo xấu xí này bình thường chất phác ít lời, thậm chí có chút hèn nhát, lúc này lại cứng cõi có khí phách. Hắn lại thấy được ánh mắt của bọn thủ hạ đang kéo tới, cảm thấy sượng mặt nói:

- Cho một lý do thuyết phục ta trước đi!



Dư Dần liền thấp giọng nói:

- Sát phu bất tường.



Lưu Hiển nghe xong, đầu tiên là hơi bực tức nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt cất tiếng cười to:

- Được thôi, dựa vào những lời này của ngươi ta cũng không thể giết rồi.



※※※



Lưu Hiển lấy thế lôi đình vạn quân giành thắng lợi trận chiến mở màn tại Hỉ Phong sơn, thần bí đạn pháo đánh một trận mà dương danh, được loan truyền là thần thủ kỳ thần, thậm chí có người nói đó là vũ khí của thiên binh thiên tướng, được kinh lược đại nhân mượn xuống bình định. . . Bất kể như thế nào, trận chiến này đã đánh vỡ thần thoại sơn trại của phản quân vô pháp công hãm, là một đả kích rất trầm trọng đối với lòng tự tin của nó.



Thử hỏi một quân đội không có lòng đoàn kết, không có hậu cần, không có mục tiêu, nếu như ngay cả pháp bảo bảo mệnh cũng bị phá vỡ, vậy còn có lý do gì để mà tiếp tục kiên trì nữa?



Vì vậy như bát nước sôi hắt vào tuyết, bộ đội của Lưu Hiển ngựa không dừng vó liên tiếp công hãm hơn 11 sơn trại, giống như một thanh đao nhọn, xông thẳng đến tổng trại của Lại Thanh Quy.



Tuy nhiên, lúc này bọn họ đành phải dừng chân. Bởi vì thứ nhất đã một mình đột nhập quá sâu, không có yểm hộ hai bên, sẽ rất dễ bị chặt đứt đường lui. Thứ hai, bộ đội một đường tiến công hết nửa tháng nên đã rất uể oải, sức chiến đấu suy giảm mạnh. Thứ ba đạn dược từ lâu đã cạn, tiếp tế còn chưa tới, công kích tổng trại của phản quân với độ khó cao nhất đúng là hành động không khôn ngoan.



Nhưng hắn cũng không cần phải đợi lâu, bởi vì mượn thắng lợi liên tiếp của hắn, Thẩm Minh Thần phụ trách đàm phán đã nhân cơ hội tạo áp lực, khiến cho tiến trình đàm phán hai lộ của hắn nhanh hơn rất nhiều. Lúc này lại phái ra Hà Tâm Ẩn, rốt cuộc khiến rất nhiều tướng lĩnh phản quân tại thời khắc cùng đường bí lối này hồi tưởng lại tình cảm thầy trò ngày xưa, cuối cùng xuống núi đầu hàng.



Đợi bộ đội bổ sung vừa đến, Thích gia quân và Du gia quân đã sớm nghẹn đến không nổi nữa liền xuất phát về hướng tổng trại.



Bởi vì phản tặc tại phương hướng này đã đầu hàng bảy tám phần rồi, cho nên không gặp phải cản trở gì, hai quân liền hội hợp được với nhánh của Lưu Hiển.



Lúc này quân của Lưu Hiển cũng đã hoàn thành nghĩ ngơi và hồi phục, công kích đối với tổng trại của phản quân rốt cuộc bắt đầu rồi, kết quả xông vào chỗ không người -- thì ra, trước mặt tai ương ngập đầu, Lại Thanh Quy rốt cuộc khôi phục diện mạo kiêu hùng, hắn bình tĩnh phân tích, dưới tình thế hiện nay đã không thể trú đóng ở sơn trại được nữa, nên trở về con đường cũ trước kia. Hắn bèn dẫn dắt quân chủ lực di chuyển giữa núi non liên miên, tập kích nhánh quân nhỏ của quan quân, đả kích tuyến tiếp viện của quan quân, làm họ tiêu hao hết mức có thể mới tính qua cửa ải.



Hơn nữa hắn sở dĩ lựa chọn nơi này làm tổng trại ngoại trừ ở đây phong thuỷ tốt, địa thế hiểm yếu, càng bởi vì trên núi có con đường mòn hết sức bí mật, có thể thần không biết quỷ không hay dời đi. Thế là hắn một mặt phái người châm đuốc tại các nơi trên núi, giống như đang nghiêm trận đợi địch, một mặt thừa dịp bóng đêm dời đi ba ngày rồi.



Thật ra cũng không phải hoàn toàn không thể phát hiện, nhưng ở trước mặt thắng lợi dễ dàng liên tiếp, Lưu Hiển khó tránh khỏi có chút khinh địch, cuối cùng không có phát hiện ra. Kết quả để người ta thuận lợi dời đi, còn chôn sẵn xuống thuốc nổ tại tụ nghĩa sảnh. Mặc dù không làm bị thương thủ lĩnh của Minh quân, nhưng cũng đã tạo thành thiệt hại nặng cho Minh quân đối với chiến dịch này.



Chỉ là từ xa nhìn tổng trại đang chìm trong ngọn lửa tận trời, Lại Thanh Quy không còn có vẻ hào hùng làm lại từ đầu nữa...