Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 749 : Về quê

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Thực ra cuộc gặp "ngẫu nhiên" này không loại trừ thành phần cố ý, nếu không giao thừa ai lại muốn theo Thiệu Phương ra ngoài uống rượu.



Vì hành tung Thẩm Mặc ở Phân Nghi đã không còn bí mật gì nữa, muốn tạo ra sự "tình cờ" không còn khó gì.



Còn họ năm vị kia, chỉ thiếu trừ Lục, Nghiêm, Yên đã đi xuống, thiếu mỗi họ Vương là đủ cửu gia Giang Nam rồi.



Thẩm Mặc hiểu rõ bọn họ vì sao tới đây, cũng biết họ vì sao lại sốt ruột như thế, nhưng đêm giao thừa, kẻ nào bàn chuyện công việc với y là tự chuộc lấy phiền muộn. Năm vị kia cần hầu hạ y vui vẻ coi như mục đích đã đạt được.



Cho nên Thiệu Phương tuy nói không lộ liễu lắm nhưng đã phá vỡ chuyện mọi người vốn chỉ hiểu ngầm trong bụng, làm không khí trở nên gượng gạo.



Thẩm Mặc dù vẫn cười, nhưng người khác thì thấp thỏm. Thiệu Phương hối hận, nghĩ :" Sao lúc nào ta cũng kích động như thế? Xem ra khéo quá hóa vụng rồi."



Lúc này Dư Dần lên tiếng:

- Ta cũng có một câu, mọi người nghe nhé ... Có thủy đọc là Tương, không thủy cũng là Tương, thêm vũ trở thành sương. Mọi người tự quét tuyết trước nhà, kệ sương giá trên ngói nhà người khác.

Không chỉ làm nóng lại không khí, còn ám thị đối phương đừng lắm chuyện, rất cao minh.



Mọi người khen ngợi, tiếp tục xuống rượu, nhưng bị Thiệu Phương chen ngang, không khí dù sao không tự nhiên nữa, một lúc sau, Thẩm Mặc nói say rồi, mọi người biết điều đứng dậy cáo từ.



Trước khi đi, mấy người kia không cần nhờ tới Thiệu Phương nữa, nói thẳng với Thẩm Mặc, cám ơn khoản đãi, hi vọng có ngày mời lại.



Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Mai ta còn lên đường, qua Nguyên Tiêu sẽ tới Cù Châu, hi vọng gặp được mọi người.



Năm người vui sướng, thầm nghĩ chuyến đi này không uổng, liền vui vẻ rời đi.



~~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc đúng là uống hơi say, mơ mơ hồ hồ về lữ quán, ngủ tít tới tận trưa mới dậy.

Nghe thấy gian trong có động tĩnh, Hồ Dũng vội vào, thấy y tỉnh rồi, cười nói:

- Tiểu nhân chúc đại nhân năm mới đại cát đại lợi, đại phú đại quý.



Thẩm Mặc lúc này mới ý thức được năm mới đã tới, cười vui vẻ :

- Nhận lời chúc tốt lành của ngươi.

Nói xong thấy hắn vẫn quỳ, Thẩm Mặc hiểu ý nhưng cố hỏi:

- Còn quỳ làm gì?



- Không, không có gì ạ.

Hồ Dũng ủ rũ đứng dậy, lấy y phục được ủ ấm ra đưa cho y:

- Đại nhân thấy thế nào ạ?



Đầu vẫn nhâm nhẩm đau, Thẩm Mặc chép miệng:

- Lâu rồi không uống nhiều thế, hơi đau đầu.



- Vậy tiểu nhân bảo nhà bếp mang canh chua cho đại nhân.



Thẩm Mặc gật đầu, lúc này mới mò dưới gối lấy ra phong bì đỏ, đưa cho hắn:

- Năm mới vui vẻ, sớm kết lương duyên.



Hồ Dũng mau mắn cầm lấy, cười toét miệng:

- Biết ngay đại nhân không quên chuyện này mà.



- Ngươi thật lắm trò.

Thẩm Mặc đi giày vào, xuống giường nói:

- Tập trung huynh đệ lại đây.



Hồ Dũng co cẳng chạy đi, lát sau gõ cửa nói:

- Đại nhân, tập hợp hoàn tất.



- Nhanh nhỉ.

Thẩm Mặc cười mắng, đẩy cửa ra ngoài, ba mươi hộ vệ chỉnh tề hành lễ:

- Chúc đại nhân năm mới niềm vui mới, đại cát đại lợi.



Thẩm Mặc đầu tiên chúc tết mọi người, sau đó là xin lỗi vì năm mới mà không để bọn họ được về nhà, cuối cùng phát phong bao kèm lời chúc. Ví như Ngưu Nhị Bảo nhà có cha già, chúc cha hắn khỏe mạnh; Vợ Hầu Tử đang có mang chúc sinh quý tử ...

Nói chung toàn lời đơn giản, nhưng cho thấy y luôn đặt mọi người trong lòng, không phải coi họ chỉ như công cụ.



Cuối cùng là hai vị mưu sĩ, Thẩm Mặc cũng đưa phong bì đỏ cho họ:

- Hai vị tiên sinh năm mới tốt lành nhé.



Hai người ôm quyền chúc tết y, Dư Dần nói:

- Phong bao thì không cần nữa.



- Không lấy đại nhân không vui đâu.

Thẩm Minh Thần nhận cả hai cái:

- Huynh không cần thì ta nhận hết.



- Cút đi.

Dư Dần cướp lại:

- Cái này đại nhân cho ta.

Sáng sớm xuân mới luôn đầy không khí vui vẻ, trong sân tiếng cười không ngớt.



- A đến sớm không bằng đến đúng lúc, tại hạ cũng xin một cái.

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy Thiệu Phương cười hì hì đi tới, sau lưng còn có mấy tráng háng gồng gánh đi vào.



Thấy hắn chưa thông báo đã xuất hiện trước mặt đại nhân, Hồ Dũng mặt đỏ dừ, hắn gọi hết người tới đây, quên không an bài canh gác. Nếu kẻ tới là thích khách thì chết muôn lần không đủ đền tội, vọt miệng quát:

- Sao ngươi xông vào đây?



- Xông vào?

Thiệu Phương lắc đầu:

- Tại hạ hỏi thăm nhưng không thấy ai, nên cứ đi thẳng vào.

Làm Hồ Dũng không biết giấu mặt vào đâu.



Thẩm Mặc an ủi:

- Không có kinh nghiệm mà, lần sau chú ý là được, thôi đi đi.

Hồ Dũng hổ thẹn cáo lui.



Thẩm Mặc nhìn Thiệu Phương:

- Ta biết tiên sinh sẽ đến mà.



Thiệu Phương chỉ vâng dạ mồm đối phó, nhưng thấy Thẩm Mặc lấy ra phong bì có tên mình, hắn phục sát đất.



Thật ra chẳng có gì thần kỳ, hôm qua hắn cố bày ra cuộc gặp ngẫu nhiên, nếu hôm nay không tới giải thích thì quá ngu xuẩn.



Thiệu đại hiệp tới chuộc tội thật, sai nô bộc hạ gánh xuống:

- 50 cân hoa điêu thượng hạng, còn có cá Tùng Giang mới bắt sáng nay, làm canh cá giải rượu cho Thẩm Mặc.

Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý liền sắn tay áo lên đích thân vào bếp làm canh cá cho Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc nếm một miếng khen:

- Quả nhiên có trình độ của đầu bếp nổi tiếng.

Thẩm Mặc uống xong một lúc đầu không đau nữa, tinh thần khá hơn, nói:

- Giờ có gì khai ra đi.



Thiệu Phương dè dặt nói:

- Thực ra chuyện hôm qua , tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ.



- Chuyện gì?

Thẩm Mặc vờ hồ đồ.



- Chuyện dẫn năm người kia tới, không phải ngẫu nhiên, mà đợi đại nhân lâu rồi.



- Tức là các ngươi tính kế ta?

Thẩm Mặc giọng trầm xuống.


- Thật ra đệ hâm mộ huynh, không thích là bỏ quan đi bất kỳ lúc nào được, còn đệ xiềng xích trên người quá nhiều, đời này không thể thoát ra.



- Có ai ép đệ phải làm thế đâu, sống thoải mái một chút không được sao?

Từ Vị biết tên gia hỏa này có gánh nặng tâm lý cực lớn, như đem cả thiên hạ vác lên vai vậy.



- Đúng , chẳng ai ép đệ.

Thẩm Mặc uống một ngụm lớn:

- Nhưng đệ không lay chuyển được bản thân, dù chỉ có chút ý nghĩ trốn tránh nào thôi cũng thấy đó là tội ác.

Y nằm vật ra giường:

- Đó là số mạng, đệ sớm chấp nhận rồi.



- Yên tâm, đệ vĩnh viễn không cô độc, cả đời này ta theo đệ, một hảo hán ba người giúp mà, giúp đệ hoàn thành sự nghiệp là đời này ta thành công.

Từ Vị lại nói:

- Ta theo đệ tới Cù Châu nhé.



- Không cần, chuyện bên đó không khó, huynh làm đại sự của mình ra.



- Ta có đại sự gì?

Từ Vị không hiểu.



- Nối dõ tông đường ... Ha ha ha.



- Giỏi lắm lại trêu ta.

Hai người đang trêu đùa nhau thì tân nương Lưu thị mang canh tới, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người thầm cả kinh :" Chẳng trách phu quân hơn 10 năm không kết hôn, té ra tâm kết ở đây."

Vì thế trong thời gian dài nàng lạnh nhạt với Thẩm Mặc , làm y chẳng hiểu mình đắc tội với vị tẩu phu nhân này ở chỗ nào?



~~~~~~~~~~~~~~~~



Ở nhà quá 15, Thẩm Mặc lên đường tới Cù Châu, Thẩm Hạ tiễn y ra bến tàu, nhi tử về nhà mà cả ngày không ở nhà, chỉ có bữa sáng hai cha con mới có cơ hội nói vài câu đơn giản, ông đương nhiên cảm giác được, mình và nhi tử trở nên xa cách rồi, cũng biết nguyên nhân vì sao, nhưng không có cách giải quyết, chỉ biết nắm tay con, mặt đầy lưu luyến.



Thẩm Mặc thở dài:

- Con ở nhà quá ít, không thể bồi tiếp cha cho tốt, cha đừng trách con.



- Lần này đi không biết bao giờ mới về, con không ở thêm vài ngày được sao?



- Công việc bận rộn, con hẹn vào ngày 16 giờ mới đi đã là muộn rồi.



- Bận bận bận, quanh năm đều bận.

Thẩm Hạ nổi giận:

- Xem ra muốn con được rảnh chỉ đợi ngày ta nhắm mắt thôi.



- Cha.

Thẩm Mặc trách:

- Đừng nói lời không may, con thấy cha khỏe không khác gì thanh niên cả.



- Sao con biết?



- Ba năm sinh ba đệ đệ muội muội cho con, đến con còn chẳng có bản lĩnh đó.

Thẩm Mặc cười hăng hắc.



- Thằng tiểu tử này dám trêu cha.

Bị con trai nói cho xấu hổ, một lúc lâu Thẩm Hạ mới nói được:

- Chúng tuy nhỏ, nhưng đều là đệ đệ muội muội của con, tương lai còn trông cậy vào người làm ca ca con đó.



Thẩm Mặc lòng lại khó chịu, cười gượng rút tay lại:

- Đương nhiên, cùng là người Thẩm gia mà ... Không còn sớm nữa, cha về trước đi.



Thẩm Hạ tự biết lỡ lời, gật đầu:

- Thuyền đi ta sẽ về.



Thẩm Mặc lùi lại vén áo lên, quỳ lạy ba cái:

- Cha bảo trọng.

Rồi xoay người lên thuyền.



Thuyền đi xa, nhìn bóng cha ngày càng mơ hồ, trong lòng Thẩm Mặc áy náy, rõ ràng y rất yêu quý phụ thân, vì sao không đóng kịch một chút cho ông vui lòng.



Cả đường đi, tâm tình Thẩm Mặc không cao, tới khi đến Hàng Châu hội họp với các quan viên, y mới khôi phục trấn tĩnh cần có của một thủ mục.



Đám quan viên đứng đầu lúc này gặp y không ai không kính sợ, ban đầu bọn họ chỉ kính cái áo quan của y, giờ thì phục bản lĩnh của y, người trẻ tuổi này bản lĩnh không kém vị tiền nhiệm, thậm chí còn linh hoạt biến báo hơn, làm ngươi cảm thấy bất kỳ chuyện gì y cũng làm được thỏa đáng, không phục cũng không được.



Nhưng Thẩm Mặc mời họ đến đây không phải để bợ đít, mà là có chuyện muốn bàn.



Đầu tiên Vương Bản Cố báo cáo tình hình tiễu phỉ ở Cù Châu năm qua, dưới sự nỗ lực của Lô Thang, quan quân đã thu phục được hơn nửa số mỏ, nhưng binh lực có hạn, không thể mở rộng chiến quả, cho nên thỉnh cầu Thẩm Mặc đưa Thích gia quân chi viện, không để chuyện hỏng nửa đường.



Thẩm Mặc từ chối:

- Thích gia quân nhận lệnh bắc thượng rồi, hơn nữa trong năm nay còn có tinh nhuệ nối nhau bắc thượng, chuyện này hẳn ông đã biết.



Đối với mệnh lệnh này Thẩm Mặc rất khó chịu, dù vô tình hay cố ý đều là đang tước giảm binh lực của y. Nhưng y chấp hành triệt để, vì y biết kỳ hạn trở về của mình sắp tới rồi.



Vương Bản Cố rất thất vọng, quy cho cùng chuyện Cù Châu do hắn gây ra, dù có người trong triều bao che không bị hỏi tội, nhưng địa vị trong lòng vị đó ảnh hưởng lớn , nên một lòng muốn dẹp loạn, vãn hồi hình tượng của mình.



Nhưng vụ bạo loạn này rất khó nhằn, thậm chí còn khó hơn ở Cống Nam, ban đầu hắn nghĩ có quân đội là xong, nhưng sự thực tàn khốc là, quân đội như ruổi không đầu, cả ngày quanh quẩn trong vùng mỏ chẳng tóm được công nhân bạo loạn, Lô Thang cũng hết cách.



Đứng trước lợi ích trần trụi, thuyết giáo là vô dụng, lễ nghi liêm sỉ là vô dụng, trung hiếu tiết nghĩa là vô dụng, thậm chỉ trấn áp là vô dụng ...

Có thể đánh bại được lợi ích là ... Lợi ích lớn hơn.



Thẩm Mặc cho rằng như vậy, nhưng y tuyệt đối không nói ra, vì quan hệ hai bên chưa tới mức giãi bày tâm sự với nhau, hơn nữa Vương Bản Cố là loại ôm cứng lấy "lời của thánh nhân", nhất định không tiếp thu lý luận của y.



Nhưng Thẩm Mặc có cách cho hắn vào khuôn khổ, nói tới chuyện khác:

- Năm nay là năm Ất Sửu, lại tới năm các vị vượt ải rồi.



Mọi người mặt mày khổ não:

- Đại nhân nói đúng, năm ngay ngoại sát, chúng tôi đang lo đây.

Rồi nhìn y lấy lòng:

- Mong đại nhân nói tốt cho mấy câu, chúng tôi ghi lòng tạc dạ.



- Có cơ hội bản quan sẽ nói giúp, nhưng sợ người ta không hỏi, bản quan chẳng thể giúp được.

Y nhìn Vương Bản Cố:

- Nghe nói triều đình năm nay định đem đốc phủ các nơi cũng tính vào ngoại sát, Vương trung thừa quan hệ mật thiết với Bắc Kinh, có thể xác nhận việc này cho ta không?



Vương Bản Cố gật đầu:

- Nghe nói Cao Túc Khanh lấy danh nghĩa đốc phủ tuy danh nghĩa là kinh quan, thực chất chủ chính địa phương, trách nhiệm lớn, làm việc ngoài là chủ yếu, không thể lấy gần tính xa... Ông ta làm thế chẳng phải lắm chuyện sao, quy củ bao năm sao nói sửa là sửa.

Dựa theo biểu hiện ba năm nay thì hắn chắc chắn là không xứng chức, nếu bị ngoại sát bãi miễn, sĩ đồ coi như xong.



- Bất kể ra sao thì đã thành kết cục định sẵn, các vị tự thu xếp đi.

Thẩm Mặc thở dài.



- Hạ quan hiều ý đại nhân rồi.

Chiết Giang bố chính sứ Trương Nghị nói:

- Cù Châu là bùa đòi mạng của chúng ta, nếu không nhanh chóng giải quyết, chỉ e sĩ đồ mọi người có trở ngại.



Thẩm Mặc lại hỏi:

- Vương trung thừa thấy sao?



Vương Bản Cố mặt mày méo xẹo:

- Chuyện là thế, nhưng biết làm sao?



- Yên tâm, chuyện đâu còn có đó, chúng ta tới Cù Châu, biết đâu có biện pháp gì thì sao?



Các quan viên như bị gáo nước lạnh dội lên đầu :" Hết rồi, y cũng không có cách nào, đi Cù Châu còn có ý nghĩa gì nữa."