Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 754 : Chẳng được an nhàn (2)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Hoàng Cẩm vội tới xem, thấy quả đào lớn hồng hào còn cả lá, vội hỏi mấy tiểu thái giám :

- Các ngươi ai đặt vào?



Tiểu thái giám quỳ rạp xuống, vội phân bua:

- Bọn hài nhi khiêng kiệu cho hoàng thượng đều trải qua soát người, sao giấu được thứ lớn như thế.



Hoàng Cẩm hỏi đám cung nữ, nhưng ai cũng bảo không biết, dù có biết cũng không nói. Lần trước có một tiểu thái giám vì phá hỏng mánh mung của đám đạo sĩ, chẳng những không khiến hoàng đế tình ngộ còn bị đánh chết tươi, giáo huấn sờ sờ trước mắt , ai dám lắm lời.



- Bần đạo thấy không phải bọn chúng.

Lúc này Vương Kim nói:

- Giờ sắp nhập đông rồi, bọn chúng kiếm đâu ra đào?



Gia Tĩnh đế tán đồng:

- Ta thấy quả đào này tràn ngập linh khí, rõ ràng không phải đồ thường.... Chẳng lẽ từ trời ban xuống?



- Đúng thế.

Vương Kim phụ họa ngay:

- Nhất định là trên trời ban xuống.



Đào Thế Ân cũng tán đồng:

- Đúng là trời cao ban cho rồi.... Đây nhất định là điềm lành, xem ra ngày hoàng thượng đắc đạo đã sắp tới rồi.



Gia Tĩnh đế kích động:

- Nói như thế mấy chục năm thanh tu của trẫm sắp thành rồi sao?



- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.

Đám đạo sĩ thái giám vội quỳ xuống tung hô.



~~~~~~~~~~~~



Trái ngược hoàn toàn, trong Vô Dật điện không khí lại như mây đen bao phủ. Từ các lão và Trương Cư Chính ngồi đối diện với nhau, mặt đầy lo lắng.



- Phán quyết đã có rồi sao?

Từ Giai hỏi.



Trương Cư Chính mấy năm qua trở nên trầm ổn hơn rất nhiều:

- Ý kiến hình bộ là lưu đầy, nhưng Đại lý tự muốn chém lập tức, chia rẽ rất lớn.



Từ Giai tức giận:

- Đại lý tự có thể ngồi ngang hàng với hình bộ từ bao giờ thế?

Tuy Đại lý tự phụ trách xử án quan viên, nhưng từ lập quốc đến giờ, quyền bính chuyển sang hình bộ, đa phần cho hình bộ quyết định cuối cùng.



- Chuyện đã thế, Hoàng bộ đường cũng không làm sao được.

Hoàng Quang Thăng là người phối hợp với Từ Giai giết Nghiêm Thế Phiền, là tâm phúc của ông ta.



Từ Giai khép hờ mắt lại:

- Chẳng qua là đám Cao Củng ở ngoài đổ dầu vào lửa thôi.



Trương Cư Chính không muốn nói nhiều tới Cao Củng:

- Giờ nên nghĩ cách cứu Lưu đại nhân ra sao, không thể để ông ấy mất mạng được.



- Lão phu kỳ thực định ngậm bồ hòn làm ngọt, để Nhân Phủ về nhà tĩnh dưỡng vài năm rồi.

Từ Giai phẫn nộ nói:

- Ai ngờ đám người kia không hiểu chuyện, cứ lấn dền tới, muốn lấy mạng ông ấy, thật quá đáng.



Trương Cư Chính biết Từ Giai nổi giận thật sự rồi, hỏi nhỏ:

- Vậy chúng ta phải làm sao?



Từ Giai ngồi thẳng dậy, âm trầm nói:

- Cao Củng thích cáo mượn oai hùm vậy lão phu tới tìm vương gia cầu xin, xem xem hồ ly có nghe lời hổ không?



- Sư phụ, vậy có ổn không?
Làm hai người hết sức vui vẻ.



Tiểu nhị dẫn hai người vào tiểu viện trồng hoa cúc đủ mọi kiểu dáng khác lạ, hương thơm ngát như xuân làm người ta dễ chịu.

Vào phòng ngồi xuống, tiểu nhị cuốn rèm ao nước gọn sóng chiếu vào mắt, Trương Cư Chính bảo tiểu nhị mang thức ăn lên , sau đó đuổi hết người hầu ra.



Lúc này Trương Cư Chính mới nói:

- Thế nào, chỗ này không tệ chứ?



Thẩm Mặc lắc đầu than:

- Ta ở Bắc Kinh mấy năm mà không biệt có nơi tuyệt diệu thế này.



- Ta cũng mới biết thôi, huynh biết chủ nhân là ai không?



Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Chỗ này tinh túy ẩn giấu hết bên trong, hẳn chủ nhân không tầm thường.



- Nói thế cũng bằng không, thôi, không làm khó huynh nữa, chủ nhân của nó là lão bản Nhật Thăng Long, Vương Sung Nghĩa, chuyện này người ngoài không biết đâu.



- Ồ, sao huynh biết.

Thẩm Mặc lòng máy động, tức thì cười càng rạng rỡ.



- Bởi vì chính ông ta dẫn ta đến.



- Ắt có chuyện muốn nhờ rồi.

Trương Cư Chính đã nói thẳng, y còn giấu diếm sẽ bị hắn xem thường.



- Sao huynh biết người ta không phải chỉ muốn kết bạn.



- Ta hiểu rõ đám Lão Tây Nhi này mà, nghĩa đệ Vương Sùng Nghĩa là Vương Sùng Cố , tổng đốc Liêu Đông; cháu ngoại Trương Tứ Duy, tuần phủ Sơn Đông; thông gia ...



Trương Cư Chính giơ tay lên:

- Dừng dừng, sao huynh lại hứng thú với nội tình của người ta thế?



Hắn hỏi một đằng, Thẩm Mặc trả lời một nẻo:

- Người ta cho dù muốn làm tốt quan hệ với Tiểu Trương đại nhân cũng đâu cần Vương Sùng Cố đích thân ra tay.



- Huynh nói đúng, bọn họ tìm ta có chuyện muốn nhờ vả.



Thẩm Mặc cười khẽ:

- Nói thế hôm nay mời ta đến đây không phải là hứng thú nhất thời.



- Huynh hoài nghi thành ý của ta rồi.

Trương Cư Chính vào đề ngay:

- Vương Sùng nghĩa tới tìm ta vì một vụ làm ăn.

Hắn ở lại bộ chưa lâu đã bị điều sang hộ bộ, Từ Giai nói là để hắn mau chóng hiểu chính vị, thực ra là lo hắn bị người Hà Nam lừa đi mất.



- Chuyện gì?

Thẩm Mặc có chút cảm giác quái dị, hắn mời mình tới địa bàn của Lão Tây Nhi bàn chuyện hợp tác với Lão Tây Nhi, mùi quan thương câu kết quá nặng:

- Cần ta phải biết không?



Thấy y đề phòng, Trương Cư Chính cười :

- Chuyết Ngôn, ta mời huynh tới đây là để biểu đạt mình không có lòng riêng, kỳ thực ta không muốn tiếp xúc với đám thương nhân đó chỉ là đề nghị qua dụ hoặc, làm ta không thể cự tuyệt. Huynh yên tâm ta tuyệt đối không câu kết với gian thương làm hại triều đình đâu.

Nói xong rót rượu cho y.



Hai người chạm cốc với nhau, Thẩm Mặc uống cạn:

- Có chuyện gì huynh cứ nói.



- Chuyện này ... Vương Sùng Nghĩa muốn xin để bảo sao hộ bộ phát hành giao cho Nhật Thăng Long. Ta vừa vặn quản bảo sao đề cử ti, đương nhiên cầu mà chẳng được, đoán chừng nói với bộ đường cũng đồng ý thôi. Nhưng chuyện quá lớn, ta lo có ẩn họa không nhìn thấy được, cho nên không tùy tiện báo lên. Ta biết huynh là chuyên gia về phương diện này, muốn nghe ý kiến của huynh.



"Ừm.." Thẩm Mặc gắp miệng thịt cho vào mồm nhai thong thả, trong lòng nổi sóng gió.