Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 753 : Chẳng được an nhàn

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Mang tâm sự trùng trùng về nhà, trời không còn sớm nữa, đám con đang bị Nhu Nương giám sát, chuẩn bị rửa chân đi ngủ. Thấy cha mở cửa đi vào, A Cát và Thập Phần quấn lấy muốn y kể chuyện đánh thổ phỉ ở đông nam.



Thẩm Mặc cười:

- Rửa cái chân thối đánh sạch răng đã, này Thập Phần, cái chân hôi của con là di truyền của ai đấy, vừa mở cửa đã làm cha chết ngạt rồi, sao còn dám mở miệng đòi kể truyện.



Thập Phần xấu hổ cúi đầu xuống, cho chân vào chậu nước, lầu bầu:

- Không sinh cho người ta cái chân thơm tho còn trách móc ...



A Cát ở bên hào hứng nói:

- Cha, chân con không thối, không cần rửa nữa nhé.

Nói rồi giơ chân lên:

- Không tin cha ngửi đi.



- Ngửi cái đầu ...

Thẩm Mặc tức giận gõ cho nó một cái:

- Thích tự ngửi cho đã đi, rửa mau.

A Cát ôm đầu lầu bầu:

- Cố bất giáo nhi tru, tắc hình phồn nhi tà bất thắng...

Đó là lời Tuân Tử, ý là không biết giáo dục trước, người ta phạm sai lầm là trừng phạt ngay, làm sao giúp người ta sửa sai được.



Thẩm Mặc bị chọc cười:

- Giỏi lắm tiểu tử, bắt đầu biết nói lý lẽ rồi đấy.



Thập Phần cười hăng hắc:

- Đương nhiên, sao làm cha mất mặt được.



Ai ngờ Thẩm Mặc trở mặt ngay, lại gõ đầu nó cái nữa:

- Giáo nhi bất tru, tắt gian dân bất trừng ... Lần sau đọc lời tiên hiền cho hoàn chỉnh.

Ý là dạy mà không trừng phạt thì không răn đe được.



A Cát đoán chừng nói tiếp sẽ ăn đòn nên ngoan ngoãn cùng Thập Phần rửa chân.



Thẩm Mặc nhìn sang Bình Thường, thấy tiểu nhi tử chân co trên giường, ngồi nhìn hai ca ca mà cười.



- Tiểu Bình Thường ngứa da à?

Thẩm Mặc dọa dẫm:

- Sao không rửa chân?



- Cha, con rửa xong rồi, đừng đánh con.

Bình Thường vội ôm đầu nói rất tội nghiệp.



- Thế sao?

Thẩm Mặc bị hai tên tiểu quỷ làm sinh nghi:

- Rửa thật rồi chứ?



- Bình Thường rửa rồi.

Nhu Nương cười nói:

- Đứa bé này như tiểu khuê nữ ấy, không hoạt bát như hai ca ca.



- Hoạt bát, nàng cũng khéo nói quá đấy, ta thấy hoạt bảo (thằng hề, trò hề) mới đúng.



Lúc này A Cát và Thập Phần đồng thanh:

- Con rửa xong rồi.

Rồi cùng trừng mắt nhìn nhau:

- Ta xong trước.

- Huynh rửa sau.

- Đó gọi là đi sau tới trước.

Thế là tranh nhau xem ai thứ nhất.



- Đừng cãi nhau nữa, xong trước cũng không thưởng đâu.

Thẩm Mặc gõ cho mỗi tên xú tiểu tử một cái:

- Không vào chăn đi.

A Cát và Thập Phần lê mề chui vào chăn, thừa lúc cha không chú ý, đứa này đấm đứa kia một cái, không chịu yên lấy một giây.


Vưong Kim cung kính vâng lời, định lui xuống thì hoàng đế gọi lại:

- Trẫm tới Bồng Lai các xem Đào tiên sư luyện đan, khanh đi cùng.



Chính điện Bồng Lai các hoàn toàn được được bố trí thành phòng chuyên luyện đan, lò đồng trong phòng tỏa khói nghi ngút, nhưng không phải là loại khói đen bình thường đốt than nấu cơm sinh ra đâu nhé, mà là lói khói trắng mờ ảo ...

Kỳ thực đó là hiệu quả của ngân than thượng hạng sinh ra, nhưng giá thứ than này còn đắt hơn bạc cùng trọng lượng, nên nói trong lư đồng đang đốt bạc cũng không phải là quá.



Hai bên lò là đạo đồng thanh tú tay cầm pháp khí, ngồi giữa là lão đạo sĩ tay cầm phất trần, chính là Đào Thế Ân tới từ Không Động.



Gia Tĩnh đế tới nơi, không ngờ lại im lặng ngồi ở long ỷ, đợi chuông đồng trong tay lão đạo sĩ vang lên, biết luyện đan kết thúc, mới dám lên tiếng:

- Đào thiên sư.



Đào Thế Ân vờ vịt quay lại thi lễ:

- Bần đạo một lòng luyện đan, không biết bệ hạ tới, xin bệ hạ thứ tội.



- Thiên sư chuyên tâm luyện đan là đốt với trẫm tốt nhất rồi.

Gia Tĩnh đế hết sức rộng lượng:

- Tiên đan bao giờ luyện thành.



- Khởi bẩm hoàng đế, thứ đan này tên gọi cửu chuyển đại hoàn đan, tổng cộng chín lần biến hóa, giờ đã qua tám lần. Đợi công đức viên mãn, vạn tuế uống vài viên là có thể vĩnh viễn hưởng tiên phúc.



- Vĩnh viễn hưởng tiên phúc...

Mặt hoàng đế thoáng hiện vẻ phức tạp:

- Thật sao?



- Đương nhiên ạ.

Đào Thế Ân mồm mép liến thoắng:

- Sư phụ bần đạo sinh năm Vĩnh Lạc thứ tám, chính vì thường dùng thứ đan này nên năm năm trước mới hóa tiên ..



Gia Tĩnh đế khơi lên hứng thú:

- Ồ vậy là bao tuổi.

Hoàng Cẩm vội tính toán, đáp:

- Chủ nhân, là 150 tuổi.



Ánh mắt Gia Tĩnh đế sáng lên:

- 150 tuổi đã xứng gọi là thượng nhân rồi.



Đào Thế Ân bốc phét không nộp thuế:

- Hơn nữa sư phụ bần đạo ở trong thâm sơn, không gom đủ nguyên liệu, không luyện được thuốc dẫn, nếu không bạch nhật phi thăng không phải là không thể.



Gia Tĩnh đế rất dễ bị kiểu này dụ, sốt ruốt nói:

- Hay quá, vậy cần thứ thuốc dẫn nào?



- Thứ thuốc dẫn này với người thường tất nhiên khó luyện, với hoàng thượng mà nói, dễ như trở bàn tay. Chỉ cần hạ chỉ, tuyển 100 đứa bé nữ 12 tuổi, 100 đồng nam 12 tuổi. Bần đạo sẽ luyện thuốc này cho hoàng thượng.



Vương Kim dõng dạc nói:

- Còn tưởng là tim rồng gan phượng gì, té ra chỉ là đồng nam nữ, thành Bắc Kinh không thiếu.



- Đúng thế.

Gia Tĩnh đế gật đầu:

- Đào thiên sư, Trẫm lệnh Cẩm Y Vệ mau chóng kiếm đủ thuốc dẫn, khanh đừng làm lỡ cửu chuyện kim đan.

Hoàng Cẩm biết hoàng đế muốn đi, vội cùng Vương Kim đỡ dậy.



Lúc này kiệu đã vào, Đào Thế Ân tới vén rèm :

- Mời hoàng thượng.



Ánh mắt Hoàng Cẩm tập trung lên Gia Tĩnh, Đào Thế Ân nhanh tay ném một thứ trong ống tay áo đúng vào chỗ ngồi trên kiệu.



Việc này mỗi Vương Kim thấy, hắn chỉ cười thầm không nói. Đợi Gia Tĩnh vào kiệu, phát hiện ra thứ đó, ngạc nhiên hỏi:

- Đào ở đâu ra thế?