Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 758 : Năm mới không an lành

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Trong cung Thánh Thọ, Gia Tĩnh đế nằm trên long sàng cách quân thần một tấm rèm châu.



Mã Toàn quỳ trước giường, dâng lên một phong bì bằng da trâu khâu kín mít, đó chính là tấu sớ của Hải Thụy, nếu không dùng kéo cắt ra, không ai biết được bên trong có cái gì.



Ngẩn ra nhìn nó hồi lâu, Gia Tĩnh đế mới nói một chữ:

- Đọc.

Rồi nhắm mắt lại.



Ma Toàn cắt phong bì lấy sấp giấy dầy bên trong ra xem, tức thì mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân run lẩy bẩy.



- Đọc.

Gia Tĩnh đế chờ tới bực mình, nói lại.



Đáp lại ông ta chỉ là mùi khai , Gia Tĩnh đế mở mắt ra, thấy giữa hai chân Mã Toàn đã ướt sũng.



- Đồ phế thải.

Gia Tĩnh đế cau mày ghét bỏ, không tin nổi một tấu chương lại làm bình bút thái giám sợ són ra quân.



Nghĩ tới đó ông ta nói:

- Đưa đây.



Hoàng Cẩm lấy tấu sớ, cẩn thận cùng một tiểu thái giám mở ra, điều chỉnh khoảng cách thích hợp trước mắt Gia Tĩnh, nội dung liền hiện ra:



"Hộ bộ Vân Nam thanh lại tri lang trung, thần Hải Thụy cẩn tấu; ní thẳng là chuyện hàng đầu thiên hạ, để giữ đúng đạo vua, tròn phận thần, cầu vạn thế an bình...



" Làm vua là chủ của vạn dân, tranh nhiệm trọng đại không cần phải hỏi, phàm là dân có chuyện gì, nghi vấn gì, đều là trách nhiệm của vua cả. Thần nhận ân huệ của nước, thấy hay viết hay, thấy không hay viết không hay. Không vì lấy lòng, không sợ tính toán, chỉ dốc hết ruột gan tiến ngôn cho hoàng thượng."



"To gan lắm" Gia Tĩnh đế cười lạnh trong lòng :" Xem ngươi nói thẳng thế nào?"



Sau đó là lấy ví dụ Hán Văn đế, nói ông ta là hiền quân nhân ái, nhưng có khuyết điểm "lơi lỏng" việc nước. Hoàng đế ngài lợi hại hơn Hán Văn đế, anh minh chẳng kém Ngêu Thuấn Vũ Thang, mới kế vị một lòng tiến thủ, có phong thái của đấng minh quân, biểu dương hoàng đế một chập.



Nhưng Gia Tĩnh đế chưa kịp thở phào thì đã bị đẩy xuống vực sâu, lời lẽ tiếp đó làm ông ta tưởng mình gặp ảo giác..



"Bệ hạ tắc duệ tinh vị cửu, vọng niệm khiên chi nhi khứ hĩ! Phản cương minh nhi thác dụng chi!" Tức là ông chẳng làm ăn tử tế được mấy ngày đã bị ý nghĩ xằng bậy lôi kéo, bắt đầu làm việc thiếu đàng hoàng. Đem sự thông minh dùng không đúng chỗ.



"Chỉ biết tu huyền! Không quan tâm đời sống nhân dân, không lý triều chính, bất chấp pháp kỷ! Tự có mình sở hữu bốn phương, liền xa xỉ vô độ, không biết đến cái khó người dân! Vì mưu cầu trường sinh, hơn hai mươi năm không lên triều, khiến kỷ cương thối nát, mua quan bán tước, cường hào nổi dậy khắp mọi nơi."



" Nhị vương bất tương kiến, ai ai cũng nói người bạc với nhi tử. Nghi kỵ phỉ báng văn võ, ai ai cũng nói người bạc với quần thần! Ở Tây Uyển mà không về hậu cung, ai ai cũng nói người không có tình phu thê."



"Năm đầu bệ hạ đăng cơ, Đại Minh đã có dấu hiệu bệnh nguy, nhưng còn xa mới bằng bây giờ. Khiến người thiên hạ nói Gia Tĩnh giả, gia gia tịnh dã, bệ hạ sùng tín đạo giáo, chi tiêu vô độ, triều đình chỉ biết tăng thuế, quan lại các cấp lần lượt học theo. Bách tính bị tầng tầng bóc lọt, hàng chục năm qua đã tới cùng kiệt rồi."



" Người bãi truất Nghiêm Tung, cục hình Thế Phiền, làm lòng người khoan khoái, tức thì tiếng reo mừng bốn phương, người thiên hạ cho rằng giang sơn loạn là do cha con họ Nghiêm, giờ chúng không còn thiên hạ thanh bình rồi. Nhưng nó ngày một tệ hơn, bệ hạ còn kém xa cả Hán Văn đế, người thiên hạ đều cho rằng người quá đáng lắm rồi. Người thiên hạ chán bệ hạ lâu rồi"



- Muốn thí quân rồi.

Gia Tĩnh đế không xem nổi nữa, đứt bật dậy, toàn thân co giật vì phẫn nộ, mắt tóe hung quang, mặt hung tợn đáng sợ.



Thời khắc này trong mắt ông ta chỉ có dòng chửi mắng khó nghe cực điểm "Gia Tĩnh giả, gia gia tịnh dã" " người thiên hạ chán bệ hạ lâu rồi". Như tiếng sấm đánh tan nát lục phủ ngũ tạc ông ta, đứng trơ ra như tượng, làm Hoàng Cẩm và Mã Toàn sợ mất hồn.



Đám Từ Giai quý bên ngoài nghe tiếng hoàng đế thét lên, sau đó là tiếng thái giám hoảng loạn, nhìn nhau sợ hãi.



Thái y vội vàng tới, vừa ấn nhân trung, vừa châm cứu, cuối cùng cũng cứu tỉnh được hoàng đế, Gia Tĩnh đế vừa mở mắt ra đã rống như điên:

- Mau bắt hắn lại, đừng cho hắn chạy mất.

Giọng cực kỳ khủng bố.



Đám Từ Giai đều là người có tuổi trải qua hết biến cố này tới biết cố khác của triều Gia Tĩnh, bao nhiêu lần gió tanh mưa máu cũng chưa từng thấy Gia Tĩnh đế phẫn nộ mất lý trí như thế.



- Lục Cương, ngươi ngẩn ra đó làm gì, cố ý thả tên nghiệt súc đó chạy sao?

Gia Tĩnh đế giọng chói tới mức biến dạng.



Lục Cương đứng đó thất thần, vì hắn nhớ tới hai ngày trước đi chúc tết thúc phụ, Thẩm Mặc đột nhiên nói với h mấy câu đầy thâm ý.



" Gặp phải lúc hoàng đế phẫn nộ, muốn bắt người, thì nói hoàng đế bớt giận, kẻ kia bị bại não rồi .v..v..v.. Không phải là vì cứu hắn, mà là vì âm đức cho Lục gia, ngày sau ắt có báo đáp." Khi đó hắn nghĩ năm mới năm me, sao hoàng đế bắt người được, giờ mới biết thúc phục không phải thần cơ diệu toán, mà đã biết trước rồi.



Nhưng Lục Cương không nghĩ sâu thêm, hắn biết thúc phụ không lừa mình, càng tin phụ thân không nhìn nhầm người, quỳ sụp xuống:

- Hoàng thượng bớt giận, kẻ kia không chạy nổi đâu ... Vi thần nghe nói kẻ này đầu óc có vấn đề, trước đó đã đưa người nhà khỏi kinh, mua sẵn quan tài, đoán chừng sẽ không chạy.



Nghe Lục Cương trả lời, sắc mặt Gia Tĩnh chẳng hòa hoãn hơn, ngược lại càng âm trầm khiếp người, cứ như từ địa ngục chiu lên, giọng nói mang sát khí dữ dội:

- Sao ngươi biết tên Hải Thụy đó không bỏ chạy?



- Nói mau.

Ma Toàn ở bên quát:

- Sao ngươi biết chi tiết như thế? Nếu đã biết, sao không tấu báo sớm cho hoàng thượng.



Được Mã Toàn nhắc nhở, Gia Tĩnh đế bình tĩnh hơn, thầm nói với bản thân :" Vấn đề trong chuyện này không nhỏ, không chỉ bắt kẻ đứng ngoài, càng phải tóm được kẻ giật dây." Nghĩ thế, vẻ cuồng nộ trên mặt giảm dần, giọng cũng hiền hòa hơn:

- Lục Cương, nói cho trẫm biết, kẻ nào đứng sau sai phái Hải Thụy, giờ nói cũng không muộn.

Nhưng người hiểu ông ta đều biết, ông ta càng bình tĩnh càng muốn giết người.



Các đại thần cơ bản đã hiểu rõ nguyên cớ rồi, là tên Hải Thụy trong tấu chương kia viết lời đại nghịch bất đạo làm hoàng đế nổi giận, sau đó Lục Cương không biết giây thần kinh nào có vấn đề, lại nói đỡ cho Hải Thụy, kết quả càng làm hoàng đế cho rằng có kẻ sai phái Hải Thụy, thừa cơ công kích hoàng đế.



Nếu Gia Tĩnh đế xác lập suy nghĩ này, hậu quả tuyệt đối khó lường, cho nên câu trả lời tiếp theo vô cùng quan trọng, các đại nhân chỉ muốn thế chỗ Lục Cương, để vượt qua ải này.



Lục Cương mồ hôi đầm đìa, răng va lập cập:

- Vi thần cho rằng không ai sai phái hắn.



Vẻ mặt Gia Tĩnh đế cực kỳ quái dị, giống như đang cười, lại khó coi hơn khóc:

- Ngươi là cháu của trẫm, bất kể thế nào trẫm cũng không trách ngươi đâu, mau nói thật đi, rốt cuộc kẻ nào sai phái đằng sau? Kẻ nào muốn ngươi nói đỡ cho Hải Thụy?



Lục Cương sợ hãi tới cực điểm vẫn kiên trì đáp:

- Vi thần không hiểu lời hoàng thượng, tai mắt Cẩm Y vệ bố trí khắp toàn thành, ngày đêm giám sát bách quan. Mấy ngày trước thần nhận được mật báo, thuận tay xem, thấy nói có quan viên hộ bộ ngày 27 tết còn đưa hết người nhà đi, lại mua quan tài. Thần ngu xuẩn cho rằng nhà hắn có người qua đời, không ngờ chuyện ra thế này.

Rồi dập đầu bồm bộp:

- Trăm cái sai, ngàn cái sai đều là tại thần, hoàng thượng giết thần cũng được, nhưng xin đứng chấp với hắn ... Nhà vi thần nhận hoàng ân sâu nặng của người, khi cha thần qua đời , lệnh thần coi người như phụ thân, hôm nay người ngất hai lần rồi, ngàn vạn lần không thể nổi giận nữa.

Hắn khóc lóc biểu diễn xong, không dám ngẩng đầu lên, trong lòng không ngừng gào thét :" Thúc ơi, cháu nói hết lời thức dặn ròi, nếu hoàng thượng trách tội cháu, thúc phải nghĩ cách cứu cháu đấy."

Nghe nói tới Lục Bỉnh, sát khí của Gia Tĩnh đế có chút dao động, Hoàng Cẩm luôn theo dõi bên cạnh nhận ra, quỳ xuống đau lòng nói:

- Lục Cương tuy không biết làm việc, nhưng lòng thì tốt, chủ nhân đừng giận hại người. Nô tài nghe nói tên Hải Thụy này có triệu chứng thần kinh, người ta đều gọi là "Hải điên", chủ nhân ngàn vạn lần đừng chấp loại người đó...



Lục Cương hiểu rồi, đây là cứu binh thúc thúc an bài cho mình.



Đám Từ Giai nghe Lục Cương và Hoàng Cẩm khuyên nhủ, khuôn mặt kinh khủng lộ chút hi vọng, có hai vị nghĩa sĩ này giúp đỡ, hẳn có thể vãn hồi lại ít nhiều.



Hết nhìn Lục Cương lại nhìn Hoàng Cẩm, nhưng không thấu tâm can bọn họ, Gia Tĩnh đế cảm thấy bất lực, liền nhắm mắt lại, không nhìn đám mang lòng dạ khó lường này nữa.



Lúc này trong ngoài cung Thánh Thọ tất cả im lặng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng thở nặng nề của Gia Tĩnh đế.



Hồi lâu Gia Tĩnh đế lên tiếng, giọng mang theo cả tuyệt vọng và thất vọng truyền rõ tới tai từng người:

- Thì ra thần dân thiên hạ từ lâu không còn nhẫn nhịn được nữa, chỉ đợi có người nhảy ra chửi trẫm.



Hai hàng lệ già chảy theo gò má, Gia Tĩnh đế thương tâm vô hạn:
- Công công mời dùng trà, cho hạ quan đi mặc triều phục.



- Không cần, thời gian khẩn cấp, sai người đi lấy là được, lên kiệu thay.



- Gấp thế sao?

Thẩm Mặc phát hiện ra đám phiên tử Đông Xưởng hắn mang theo không phải là khoe khoang, mà là áp giải mình.



- Đúng.

Tên thái giám vẫn nghiêm mặt:

- Xin đại nhân đừng làm lỡ thời gian.

Lúc này hạ nhân mang trà lên, tích tắc đưa chén trà cho y, một tờ ngân phiếu như có phép thuật luồn vào ống tay áo hắn.



Nét mặt thái giám ôn hòa hơn rất nhiều, giọng cũng thành nhỏ nhẹ:

- Không phải nô tài làm khó đại nhân, mà trong cung xảy ra chuyện lớn, gấp một chút là vì tốt cho ngài.



- Đa tạ công công nhắc nhở.

Một lát sau liền thấy Thẩm Minh Thần và Dư Dần mặc áo xanh mũ nồi ôm quan phục đi ra.



- Đi thôi.

Thái giám kiên nhẫn tới lúc này đã là cực hạn, vội mời Thẩm Mặc lên đường.



Vì cần có người hầu hạ mặc y phục, cho nên Thẩm Minh Thần và Dư Dân lên xe theo, trên đường tiếng động ồn ào, ghé vào tai y nói nhỏ:

- Vừa rồi có báo cáo, hoàng thượng cho người mang tấu chương của Hải Thụy tới Dụ vương phủ.



- Xem ra liên lụy tới vương gia rồi.

Thẩm Mặc hỏi nhỏ:

- Lúc này ai đang ở vương phủ.



- Hình như bị nhốt ở Tây Uyển hết rôi.

Thẩm Minh Thần nói:

- Không phải, còn có Trương Cư Chính, hắn không tới Tây Uyển.



Thẩm Mặc không lo nữa, có Trương Thái Nhạc, Dụ vương khẳng định thuận lợi qua ải. Liền quan tâm tới mình trước:

- Các vị nói thử, hoàng thượng triệu kiến ta vào cung làm gì?



- Ngu kiến của tại hạ e là phái đại nhân thẩm tra án này.

Dư Dần nói:



- Vì sao?

Thẩm Mặc cau mày:



- Quan lớn triều đình đều bị nhốt trong Tây Uyển rồi.

Dư Dần thong thả nói:

- Quan viên ngoài, ngài chức cao nhất, được hoàng thượng tín nhiệm nhất, là nhân tuyển thích hợp nhất.



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Vấn đề cuối cùng, vụ án này phải tra ra sao?



Thẩm Minh Thần nói:

- Thập Nhạc công bảo tại hạ chuyển lời cho đại nhân, thứ nhất phải làm hoàng thượng bớt giận; thứ hai phải làm bách quan thoát khỏi hiểm nghi, đại nhân giúp một người là thêm một phần ân tình, thiên hạ không có vụ làm ăn nào lời hơn nữa; thứ ba cố gắng đem vụ án Hải Thụy làm phức tạp hóa, phát huy đặc điểm thích kiếm chuyện, biến không hóa có của ngài, làm việc to lên, càng to càng tốt, thế mới giữ được hắn, mới đạt được mục đích của đại nhân...



- Bớt nói xấu ta đi.

Thẩm Mặc cười mắng:

- Tiên sinh không phải đi vào đầm rồng huyệt hổ nên rảnh rỗi trêu ta à?

Thẩm Minh Thần cười hì hì.



Xe ngựa đi tới cửa Tây Uyển, Thẩm Mặc một mình vào cung, nhìn lại quảng trường trước cổng đã được quét rửa sạch sẽ, không thấy dấu vết quân thần xung đột kịch liệt vừa rồi.



Vào trong Tây Uyển, quả nhiên cảm thấy không khí căn thẳng, đội tuần tra của Cẩm Y vệ, Đông Xưởng, Ngự Lâm quân qua lại như con thoi.



Tới cung Thánh Thọ, thái giám kia đi vào bẩm báo, một khuôn mặt khác đi ra nói:

- Thẩm đại nhân, hoàng thượng tuyên triệu.



Thẩm Mặc thình lình phát hiện ra dọc đường đi ngay cả một khuôn mặt quen thuộc cũng chẳng thấy, đây là điều không thể. Chỉ có một lời giải thích, vì Hoàng Cẩm nói đỡ cho Hải Thụy, chỉ e đã bị liên lụy rồi.



Đi vào đại điện âm u , Thẩm Mặc phát hiện mình đang ở vào tình cảnh rất đáng sợ.



Quỳ xuống trước rèm châu, Thẩm Mặc tung hô:

- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.



- Hải Thụy là người của ngươi?

Bên trong truyền ra giọng nói lãnh đạm của Gia Tĩnh đế.



- Bẩm bệ hạ, không phải.

Thẩm Mặc đáp ngay:

- Ngoài vợ con của thần ra, không ai được coi là người của thần.



- Đừng cãi cùn, năm Gia Tĩnh thứ 36 Hải Thụy làm tri huyện Trường Châu, ngươi làm tri phủ, về sau ngươi tiến cử hắn làm đồng tri Tô Châu, điều tới làm tri phủ Hoài An cũng do ngươi tiến cử.



- Thần khi ấy chỉ thấy hắn là viên quan có tài.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói:

- Hơn nữa tiếng tăm tốt, ý muốn tiến cử hiền tài vì nước, không hề lấy của hắn một xu hối lộ.



- Ngươi hiểu hắn không?



- Tri nhân tri diện bất tri tâm.



- Bọn chúng nói người này là kẻ ngốc, ngươi thấy sao?



- Hắn đúng là khác biệt với người thường.

Thẩm Mặc đáp ranh như cáo, không có chút sơ hở nào, làm ngươi tức giận mà không làm gì nổi y.



Nghe Thẩm Mặc trả lời, Gia Tĩnh đế nổi giận:

- Người như thế ngươi cũng tiến cử cho triều đình, ngươi cố ý làm trẫm tức chết à?



Thẩm Mặc khấu đầu:

- Hoàng thượng minh xét, tên Hải Thụy này đọc sách tới ngu người rồi, đầu óc toàn là lời thánh nhân, ở địa phương có thể tạo phúc một phương, nhưng không thích hợp bước vào triều đường. Thần chưa từng tiến cử hắn tiến kinh.



Gia Tĩnh cười âm trầm, chẳng biết nói với ai ở bên cạnh:

- Nhìn thấy chưa? Đó chính là thần tử của trẫm, kẻ nào kẻ nấy lợi hại, phủi sạch trách nhiệm của mình.



- Vi thần ngu độn không hiểu ý thánh thượng, xin thánh thượng chỉ rõ.



- Ngươi nói hắn trong đầu toàn lời thánh nhân, chẳng phải điều hắn làm là phù hợp với thánh huấn, trẫm mới là kẻ đại nghịch bất đạo?

Gia Tĩnh đế hầm hừ nói.