Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 759 : Tránh không thoát (1-4)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


- Vi thần không dám.

Thẩm Mặc cúi gằm mặt xuống, nhưng lòng nhẹ nhõm, y mò được tâm tư của hoàng đế rồi, ông ta bị Hải Thụy chửi mắng cho mất hết thể diện, nếu không vãn hồi lại được, không thể xuống nước.



Y sợ nhất là Gia Tĩnh tức giận mất lý trí giết mất Hải Thụy, nhưng giờ hoàng đế có suy nghĩ này, Hải Thụy chưa chết được.



Thẩm Mặc chống tay xuống đất, trầm giọng nói:

- Ý thần là, hắn đọc sách quá cứng nhắc, lòng quá hẹp hòi, không hiểu được đại nghĩa của thánh nhân. Hắn nghe thánh nhân nói "Sự quân dĩ trung . sự thân dĩ hiếu" liền cho rằng, đối với cha mẹ phải kính trọng, bảo sao nghe vậy; nhưng với hoàng đế chỉ có trung thành, cho nên có thể nói thằng thắn không cố kỵ gì. Kỳ thực hắn chỉ là một lang trung nho nhỏ, hiểu gia về quốc gia đại sự? Có tư cách gì bình luận quân phụ? Chỉ toàn dựa vào nghe đồn nói nhảm, tự cho là mình đúng, kỳ thực ngu xuẩn mà không biết.



Nếu như đám Từ Giai ở bên cạnh thế nào cũng thầm vỗ tay khen ngợi y. Lời này có ba tầng tác dụng, trước tiên là làm hoàng đế nguôi giận, cho rằng là con mọt sách nghe tin đồn nhảm, nên mới sinh hiểu lầm với hoàng thượng, nói thẳng can gian là đức tính tốt. Còn khéo léo chỉ ra Hải Thụy là hiếu tử, trước đó lại nói là thanh quan, với kẻ như thế xử lý phải cân nhắc, nếu để Hải Thụy toại nguyện thì ông ta sẽ thành cái gì?



Gia Tĩnh đế im lặng hồi lâu mới nói:

- Hắn muốn làm nghĩa sĩ, đẩy trẫm vào chỗ bất nghĩa. Đó là chỗ đáng hận của hắn. Phiến diện lý giải thánh huấn, làm việc ất chấp hậu quả, càng đáng chết ...



Tiếp đó Gia Tĩnh đế không nói nữa, hình như có kẻ nào đó thì thầm điều gì, Gia Tĩnh đế đùng đùng nổi giận:

- Thẩm Mặc, ngươi lời nào cũng không rời thánh nhân giáo huấn, là muốn giải nạn cho tên Hải súc sinh kia, muốn trẫm không giết được hắn chứ gì? Các ngươi thông đồng với nhau! Trẫm không chỉ giết hắn, mà còn giết cả ngươi, giết đồng đàng sau lưng ngươi, giết ân sư ngươi, giết hết.



Thẩm Mặc không biết kẻ nào đừng phía sau phá hỏng chuyện của mình, nhưng lúc này không chỉ an nguy bản thân còn tính mạng thân nhân phụ thuộc vào câu trả lời của y. Càng những lúc như thế đấu chỉ của y càng bốc cao, hít sâu một hơi nói:

- Lời này của bệ hạ làm vi thần như bị vạn tiễn xuyên tâm, đâu đớn vô hạn. Thần là là Trạng Nguyên do chính người điểm bút, bia lục thủ trong Quốc Từ giám là do người ban cho. Nói tới ân sư, người mới là ân sư của vi thần...

Y biết cái rèm kia làm cực khéo, bên ngoài nhìn vào chẳng thấy gì, nhưng bên trong nhìn ra thì thấy rõ, nên khóc lóc rất mùi mẫn.



- Thần mười năm trước làm tu soạn hàn lâm, vào nội các học tập, tới Tô Châu mở thị bạc ti, thăng làm lễ bộ thị lang, đông nam kinh lược, chưa tới 30 tuổi đã là quan tòng nhị phẩm, đó toàn là do bệ hạ đề bạt vượt cấp, nói tới chố dựa, bệ hạ mới là chỗ dựa của thần.



Thẩm Mặc dùng ống tay áo lau nước mắt:

- Vi thần sớm lập lời thề, bất kể sinh tử vinh nhục, chỉ tận trung phải quân phụ, nói tới đồng đảng, bệ hạ mới là đồng đảng của thần.



Tấm rèm vén lên, Gia Tĩnh đế ở đằng sau không ngờ cũng nước mắt giàn dụa. Tuổi ông ta đã cao, nghe lời "gan ruột" của Thẩm Mặc, lòng mềm xuống, Gia Tĩnh đế nghĩ :" Đúng thế, mười năm qua trẫm chưa tốt với ai như y, nếu y cũng hai lòng thì đôi mắt này của trẫm móc đi cho xong."



Thấy hoàng đế khóc, Thẩm Mặc vội cúi đầu xuống, đây là điều không thể tùy tiện nhìn được, nhưng Gia Tĩnh đế nói:

- Ngẩng đầu lên.

Thẩm Mặc đành ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hoàng đế, thấy ông ta chưa bao giờ hiện lên vẻ mỏi mệt yếu đuối cô đơn và hoang mang như thế.



Gia Tĩnh đế chậm rãi nói:

- Ngươi thực sự là người của trấm.



- Vâng.

Thẩm Mặc chém đinh chặt sắt đáp.



- Xem ra gian thần không phải là y.

Câu này của Gia Tĩnh đế nói với người bên cạnh, kẻ đó cuối cùng cũng lộ diện, là tên yêu đạo Vương Kim.



Vương Kim chắp tay nói:

- Hoàng thượng minh xét, Thẩm đại nhân đạo hạnh rất sâu, bần đạo cũng không nhìn ra y có phải là gian thần hay không. Nhưng hành vi của tên Hải yêu nghiệt kia Đại Minh chưa từng có, các triều đại trước nay chưa từng có. Nếu không tra rõ, thiên uy quân chủ ở đâu? Khẩn cầu hoàng thượng chớ dễ cả tin, càng không nên để kẻ sau lưng lừa gạt. Tên Hải Thụy kia phải lập tức xử tử, kẻ có quan hệ với hắn phải bắt hết, tra tới cùng.



Thẩm Mặc ngạc nhiên :" Tên đạo sĩ này uống lộn thuốc à? Sao còn giận hơn cả hoàng đế?"



Nghe lời Vương Kim nói, Gia Tĩnh đế chuyển sang Thẩm Mặc:

- Trẫm hiện giờ chẳng tin ai, người bên cạnh kẻ nào cũng thành tinh rồi, không móc tim ra, không biết tim ai đỏ ai đen.

Vương Kim muốn xen lời nhưng Gia Tĩnh đế ngăn lại:

- Ai trung ai gian, nói miệng và vô ích, Thẩm Mặc ngươi nói người là học sinh, là bè đảng của trẫm, ngươi hãy chứng minh cho trẫm xem.



- Xin thánh thượng chỉ thị.



Gia Tĩnh đế cười lạnh:

- Không phải ngươi cùng một lòng với trẫm sao? Phải tra ai, bắt ai, ngươi phải hiểu chứ.



- Vâng.

Thẩm Mặc khấu đầu, nhưng không đứng dậy.



Thấy thế Gia Tĩnh đế cau mày:

- Sao rồi, không khó xử à?



- Hoàng thượng hiểu lầm rồi, thần có một thỉnh cầu.



- Nói.



- Thần cả gan xin hoàng thượng cho thần xem thứ Hải Thụy viết.

Thẩm Mặc cung kính nói:

- Không biết hắn viết cái gì, thần không thể thẩm vấn.



- ...

Gia Tĩnh đế miệng co giật rất lâu mới rít lên:

- Cho ngươi.

Vung tay lên ném tấu sớ kia tới trước mặt Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc cung kính nhặt lên, khấu đầu cáo lui.



Vừa ra ngoài, y nói với thái giám bên cạnh:

- Tìm cho ta gian phòng trống, ta muốn yên tĩnh.



Hiện giờ y là khâm sai, còn phá vụ án kinh thiên động địa, thái giám tất nhiên tuân lời, kiếm cho y gian phòng trong Vô Dật điện, dâng trà, đốt lò rồi lui ra.



Trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Mặc mở tấu sớ của Hải Thụy ra, từng hàng chữ quật cường rắn rỏi đập vào mắt .. Dù chuẩn bị tâm lý trước nhưng y vẫn toát hết mồ hôi lạnh.



~~~~~~~~~~~~~~



Cùng toát mồ hôi lạnh giống y còn có Trương Cư Chính.



Trong phủ Dụ Vương, bản sao tấu chương của Hải Thụy lúc này đặt trên bàn.



Trương Cư Chính tuy mặt bình thản nhưng tim đập thình thịch, lưng ướt đẫm.



Bên cạnh hắn là Mã Toàn, tên thái giám này nhìn hắn chằm chằm ngạc nhiên vô cùng.



Dụ vương sợ tới không đứng vững nổi sớm bị đưa đi nghỉ, vậy mà kẻ thường ngay chẳng có gì nổi bật này lại trầm ổn đứng đó, ánh mắt thâm thúy.



Kỳ thực Trương Cư Chính sao chẳng chấn kinh? Bản tấu này liên quan tới Dụ vương, Từ Giai, bách quan, nếu xử lý không ổn, Đại Minh gặp phải tai kiếp không trở mình được. Nhưng hắn tuy luyện đại thành, người ngoài không nhìn thấu mà thôi.



Trong thời gian đọc tấu sớ, hắn đã nghĩ ra đối sách.



Mã Toàn hỏi:

- Trương đại nhân ngài xem xong rồi, nên chăng mời vương gia ra trả lời hoàng thượng?



Trương Cư Chính hỏi ngược lại:

- Mã công công, hạ quan có vấn đề muốn thỉnh giáo.



- Xin mời.

Trương Cư Chính xưa nay luôn khách khí với thái giám, cho nên Mã Toàn cũng khách khí với hắn.



- Dụ vương và hoàng thượng có quan hệ gì?

Trương Cư Chính bình tĩnh hỏi.



- Là nhi tử, hơn nữa là nhi tử duy nhất.



- Công công quả nhiên hiểu rõ.

Trương Cư Chính nói đầy thâm ý:

- Hiện giờ phụ thân vì một chuyện nghi ngờ nhi tử, chúng ta nên đổ dầu vào lửa hay là dẹp chuyện cho yên thân?



Chớp mắt Mã Toàn liền hiểu ý hắn, lúc này hoàng đế bảo hắn tới hỏi Dụ vương, đa phần là muốn rửa sạch hiềm nghi cho Dụ vương, nếu làm sự việc càng ngày càng rối thì hoàng đế phải giải quyết thế nào? Phế Dụ vương, truyền vị hoàng tôn? Hiển nhiên là không thể.



Mã Toàn nghĩ tới một chuyện khác, nghe đồn Cảnh Vương cùng Trần Hồng, Nghiêm Thế Phiên hợp mưu hại chết Lục Bỉnh. Nhưng hoàng đế che giấu việc này, tới khi Cảnh vương chết mới nói một câu :” kẻ này hại chết người thân nhất của trẫm." Đối với Cảnh vương như thế, huống chi là với kẻ kế thừa duy nhất sót lại.
- Bối cảnh Hải Thụy đã tra rõ chưa?



Mã Toàn giờ lĩnh Đông Xưởng, vội đáp:

- Bẩm chủ nhân, Hải Thụy chỉ là lang trung ngũ phẩm, không nằm trong phạm vi giám thị của Đông Xưởng, cho nên chỉ có thể tìm chút thông tin từ trong hồ sơ của lại bộ cùng với theo dõi người khác mà có.



- Đọc.

Gia Tĩnh đế muốn biết tất cả về kẻ này, xem hắn là thứ mua danh chuốc tiếng, hay mang lòng trung can thật sự.



- Vâng.

Mã Toàn vội lấy tài liệu chuẩn bị sẵn ra:

- Hải Thụy, tự Nhữ Hiền, nguyên quán Phúc Kiến, năm Chính Đức thứ 9 sinh ở Quỳnh Châu Hải Nam. Cha mất sớm, mẹ là Tạ thị nuôi lớn thành người, cuộc sống khó khăn. Năm Gia Tĩnh thứ 28 trúng cử nhân, hai lần thi hội đều trượt, năm 30 được tuyển làm giáo dụ Nam Bình...



Gia Tĩnh đế nghe rất tử tế, bấm ngón tay tính:

- Vậy là 40 tuổi mới bước vào sĩ đồ.



- Hoàng thượng anh mình, năm đó hắn 41 tuổi.



- Mười năm trời từ viên quan hạng bét lên tới chính ngũ phẩm, kẻ này đạo hạnh không tệ.



Dù là quan xuất thân chính đồ, từ thất phẩm lên tới chính ngũ phẩm đã không phải là chậm, huống chi xuất thân khoa cống quan.



- Hắn ở huyện học làm không tệ.

Mã Toàn xem tài liệu:

- Quản lý nghiêm khắc, trừ bỏ tập tục xấu, làm thành tích khoa khảo huyện Nam Bình từ thứ bét thăng lên thứ 2 toàn tỉnh, đượng lễ bộ khen ngợi 2 lần.



"Xem ra là kẻ làm việc thật sự" Gia Tĩnh đế thầm nghĩ.



- Hắn ta trong thời gian ở huyện học viết "Nghiêm sư giáo giới" đại ý là :" Nhập học đọc sách thánh hiền không phải vì đỗ đạt làm quan, mà là học cách làm người theo thánh nhân. Nếu không làm quan chỉ biết kiếm tiền, chơi gái, thấy quan lớn thì nịnh bợ, chuyện gì có lợi thì vơ lấy, quốc gia đại sự, bách tính khốn khổ thì coi như mù điếc.

Mã Toàn vừa lật xem vừa nói:

- Hải Thụy từng nói :" Nếu ta phạm vào bất kỳ điều nào trong thánh huấn sẽ treo cổ tự tận.



Gia Tĩnh đế hừ một tiếng;

- Ai mà làm được, chỉ khoác lác, trừ khi kẻ đó không sống trên đời này.



- Hình như hắn làm được thật.

Mã Toàn nuốt nước bọt:

- Khi hắn ở Nam Bình làm giáo dụ, kiên trì không quỳ lạy tri phủ thị sát, từng đánh nha nội của Hồ Tôn Hiến, khi làm tri phủ Hoài An ...

Tới đó không dám đọc nữa.



Chẳng cần hắn đọc Gia Tĩnh đế nhớ ra chuyện gì rồi:

- Năm đó trẫm nam tuần, vốn định trú lại Hoài An, nhưng lại hủy bỏ, có phải là hắn giở trò?



- Vâng.. Kẻ này lấy ý chỉ "thực hành tiết kiệm, không cho đón rước" của hoàng thượng chống đối khâm sai, cho nên đành hủy bỏ hành trình này.



- Ngươi biết lâu rồi phải không?

Gia Tĩnh đế liếc xéo hắn.



- Khi đó nô tài trực ban, bị hắn làm tức điên, chưa từng gặp thứ quan nào như hắn.

Mã Toàn cẩn thận nói.



- Hắn hành động khác thường, đáng lẽ không hòa nhập được vào quan trường mới đúng, sao lần nào cũng được thăng tiến?



- Hoàng thượng minh xét, tên Hải Thụy này đúng là không biết đối nhân xử thế, đi tới đâu đồng sự như có gai sau lưng, không muốn làm việc với hắn.... Nhưng quái lạ là không ai nghĩ cách lấy mũ ô sa của hắn, mà toàn bộ đều nghĩ cách tiễn thần.



- Tiễn thần?

Gia Tĩnh đế nhẩm lại:



- Là tìm quan hệ, đi cửa sau, giúp hắn thăng tiến điều chỗ khác. Từ Nam Binh tới Tô Châu, Hoài Ai, lên hộ bộ, hắn chẳng tốn đồng xu nào mà người khác giấu hắn đi cầu cạnh, thật khó tưởng tượng nổi.



Gia Tĩnh cau mày lại, sát khí trên mặt giảm đi rất nhiều, xua tay nói:

- Đừng kể chuyện cũ nữa, mau nói chuyện sau khi hắn vào kinh đi.



- Sau khi tiến kinh, hắn khắc khổ giữ mình, mang cả vạn quan tiền mà không tham ô một xu. Cả nhà sống ở trong khu dân nghèo, không có nô bộc, bàn ăn không có thịt cá, cuộc sống cực kỳ gian nan.

Mã Toàn tiếp tục đọc:

- Thẩm đại nhân nhiều lần phái người đưa đồ gia dụng tới nhưng đều bị trả về, trong đó có một lần đích thân mang tới cũng không ngoại lệ.



- Cuối năm ngoái, vị xây dựng Ngọc đàn, Vương chân nhân di dời nhà dân, bị Thẩm đại nhân ngăn cản, nhưng ra mặt chửi Vương chân nhân lại là Hải Thụy.



- Cuối tháng chạp, phát lương bạo loạn, Hải Thụy bị quan viên đánh ngất, kết quả thực ra ...

Mã Toàn thở dài:

- Do lâu ngày ăn không no, đói quá mà xỉu.. Mấy ngày trước hắn đưa mẹ già và thê tử có mang rời khỏi kinh thành, hiện giờ hẳn tới Sơn Đông rồi.



Lật tới trang cuối cùng, Mã Toàn nói:

- Khi xét nhà thấy một bộ quan phục gấp chỉnh tề, ngoài ra chỉ có chút thư họa và mấy tấm chăn rách...



Nghe xong Gia Tĩnh đế nhắm mắt lại, quan viên như thế nên coi là tấm gương đạo đức hay là cố chấp đây? Thực không phân rõ được, nhưng người này chỉ e bất kỳ ai cũng không mua chuộc được.



- Thẩm Mặc thẩm vấn ra sao rồi?

Gia Tĩnh đế lòng bực bội, ông ta muốn tin Hải Thụy bị người ta sai phái hơn.



Mã Toàn đáp:

- Vừa rồi nô tài sai người đi hỏi, Thẩm đại nhân trả lời đã hỏi hết nội các và sáu vị bộ đường, hôm nay hỏi tới đám ngôn quan. Còn về Từ cá lão và các vị thượng thư, đều đang viết tấu biện hộ.



- Đừng có đối phó cho qua.

Gia Tĩnh đế lệnh:

- Bảo bọn chúng tới đây.



- Vâng.

Mã Toàn đáp lời xong rồi thắng mắc:

- Giờ gọi lại ngay hay là đợi chủ nhân thu công xong ạ?



- Gọi lại ngay.

Sức khỏe của ông ta ngày một kém, nửa năm gần đây mỗi ngày chỉ miễn cưỡng đả tỏa được một canh giờ, còn phải chia thành ba lần, lần nào cũng dựa vào ý chí chống đỡ, khổ không kể siết, giờ chấp niệm trong lòng bị phá, không còn động lực kiên trì nữa.



Mã Toàn lui ra, chẳng bao lau có tiếng bước chân vang lên, Gia Tĩnh đế quát:

- Lại còn chuyện gì nữa? Hoàng Cẩm không giống như ngươi...



- Chủ nhân, là nô tài.

Một giọng nói áp chế kích động mang theo tiếng khóc vang lên:

- Nô tài mang thuốc tới.



Gia Tĩnh đế mở mắt ra, thấy Hoàng Cẩm cầm chén thuốc chầm chậm đi vào, mặc xưng vù, mắt tái không mở ra được, chân tập tễnh, hiển nhiên bị tra tấn không ít.



Gia Tĩnh đế có chút đau lòng:

- Sao mới một ngày đã làm ngươi thành ra thế này?



- Ai vào chiếu ngục chẳng thế ạ?

Thấy hoàng đế còn quan tâm tới mình, Hoàng Cẩm vui mừng cười gượng:

- May chủ nhân cho nô tài ra nhanh chứ, nếu không, nếu không..

Nói tới đó bật khóc.



- Được rồi, hơi chút là khóc, như thằng ngốc vậy.

Gia Tĩnh đế cười:

- Mau hầu trẫm uống thuốc.



Hoàng Cẩm đổ bát thuốc nóng hổi sang chén ngọc, cho chút mật, tự nhấm một ít, thấy không nóng không đắng nữa mới bên cho Gia Tĩnh.



Gia Tĩnh đón lấy uống cạn, Hoàng Cẩm lại rót chén nữa .. Nếu không hoàng đế sao lại chẳng thể thiếu hắn được, hầu hạ hoàng đế thư thái chẳng phải công phu một sớm một chiều.