Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 760 : Khó lường (5)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Thẩm Minh Thần không tin:

- Đạo sĩ? Bọn chúng lấy đâu ra bản lĩnh đó?



- Đúng là rất khó tin.

Vương Dần thở dài:

- Không biết đám đạo sĩ đó làm sao phản ứng nhanh như thế, buổi sáng vừa thất sủng, buổi chiều đã hóa giải được rồi.



- Thất sủng, hóa giải cái gì? Lão huynh nói rõ hơn một chút đi.

Thẩm Minh Thần nóng tính, chịu không thấu thái độ Thái Sơn đổ trước mặt không đổi sắc như Vương Dần.



- Buổi sáng hoàng đế từ chối dùng đan, không luyện công, đương nhiên khiến đám đạo sĩ khủng hoảng.

Vương Dần lấy một tờ giấy trên bàn, nói:

- Tin tức mau chóng truyền tới Vương Kim, hắn triệu tập đồng bọn tìm đối sách. Nội dung cụ thể không rõ, tới trưa, một tên đạo sĩ tên Thân Thế Văn rời đi, giờ thân trở về, tiếp đó Vương Kim và Đào Thế Ân vào cung diện thánh, theo mật thám thấy, khi bước vào tẩm cung, bọn chúng bê một cái hộp vào, một cái bọc, hình như là sách.



- Tám phần là thứ Cửu Chuyển Kim Đán chó má cùng với bí tịch tu tiên gì đó.

Thẩm Minh Thần rít lên:

- Tên hoàng đế hồ đồ.



- Về sau thế nào?

Dư Dần vẫn còn bình tĩnh.



- Lúc này ghi chép ở chiếu ngục đưa tới cung Thán Thọ, hoàng đế nổi giận lôi đình! Hạ chỉ giam luôn cả đại nhân, ta vừa nhận được tin, chưa kịp báo thì hai người đã về. Đại khái là thế, hai vị thấy sao?



- Không phải là đám thái giám kia cáo trạng đại nhân chứ?

Thẩm Minh Thần hỏi.



- Khó nói lắm.

Dư Dần lắc đầu:

- Nhưng đại nhân đã đồng ý với chúng ta không ra mặt vì Hải Thụy, càng không có khả năng chọc giận hoàng đế, nên đám đạo sĩ đáng nghi nhất.



- Nhưng bọn chúng có bản lĩnh đó sao?

Thẩm Minh Thần nghi ngờ.


Từ Giai nhìn Trương Cư Chính rất lâu mới hỏi:

- Đây thực sự là lời tận đáy lòng của ngươi sao?



- Sư phụ...

Trương Cư Chính biết ông ta đang hoải nghi mình thừa cơ hại Thẩm Mặc, vội nói:

- Chuyết Ngôn vào ngục, học sinh hết sức đau lòng. Chỉ cần có thể cứu được, học sinh nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì. Nhưng hoàng thượng đang nhìn vào, nếu vội cứu Chuyết Ngôn, khó tranh khỏi ấn tượng kéo bè kết đảng.



Tuy hắn nói rất có lý, nhưng Từ Giai không quên bất kỳ sự kiện nào hắn cũng nói rất có lý, nói rất chính nghĩa, rồi đứng ngoài cuộc nhìn người khác đi vào chỗ nguy hiểm.

Nhưng đổi lại nếu là ông ta cũng làm thế, nên không dây dưa ở vấn đề này nữa:

- Vậy làm sao để hoàng thượng vui vẻ?



- Đương nhiên phải làm hoàng thượng toại nguyện, hai cung đã trì hoãn ba năm, tới lúc phải xây xong rồi.



- Không muốn nhanh là nhanh được, muốn nhanh phải tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc, triều đình không có số tiền đó.



- Không cần chi tiêu thêm.

Trương Cư Chính tự tin nói:

- Nghe nói hoàng thượng đã ngừng dùng đan, hiển nhiên dao động với tu đạo rồi, chúng ta có thể đem cả thợ và vật liệu xây dựng Ngọc đàn tới cung Vạn Thọ và cung Thánh thọ, như thế muộn nhất ba tháng là xong. Khi ấy nhân lúc hoàng thượng vui mừng, hãy xin người tha tội cho đám Hải Thụy .... và thả Chuyết Ngôn huynh.



Cách này đúng là ổn thỏa, Từ Giai nhìn Trương Cư Chính ôn hòa trở lại:

- Vậy quần thần thì sao, nhất là Cao Củng, ông ấy sẽ không chịu yên.



- Chỗ Cao bộ đường học sinh sẽ tận lực khuyên bảo, người khác cần nhờ sư phụ ra mặt.



- Lão phu đành cố mà làm vậy..

Từ Giai thở dài, đối với việc Thẩm Mặc vô cớ bị giam ông ta không hiểu ra sao:

- Chẳng biết hoàng thượng định cho y tội danh gì?



-o0o-