Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 761 : Cầu người chẳng bằng cầu mình (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


- Đường đường quan viên nhị phẩm, chẳng lẽ không cần tội, muốn bắt là bắt?

Ở phủ Quách Phác, Cao Củng vỗ bàn nói:

- Đại Minh còn có triều cương nữa không?



- Đúng là có vấn đề.

Quách Phác cau mày:

- Không nghĩ ra được nguyên cớ.



- Không nghĩ ra thì phải hỏi, ta về dâng sớ.



- Túc Khanh.

Quách Phác vội ngăn lại:

- Chúng ta vừa mới được thả ra, huynh lại đi trêu chọc hoàng thượng, cũng muốn vào chiếu ngục sao?



- Vào thì vào, vua đã coi thần như cỏ rác, thần coi vua như kẻ thù. Chúng ta thế nào cũng phải vào, sớm hay muộn có gì khác.

Cao Củng tức giận nói cho hả một hồi, hừ một tiếng:

- Huynh yên tâm, ta chỉ xin hoàng thượng chỉ rõ tội của Thẩm Mặc để an lòng dân, dẹp lời đồn, chẳng lẽ như thế cũng chọc giận hoàng thượng?



- Vậy thì không, nhưng huynh quên Thông chính ti đã nghỉ, huynh dâng tấu thế nào.



- Quên mất chuyện này.

Cao Củng vỗ đầu:

- Chẳng lẽ phải đợi qua 15?



- Ài, Túc Khanh, chúng ta nên nghĩ chuyện của mình trước thì hơn, qua 15 thì Dương Bác sẽ vào kinh, tiếp đó là đình thôi đại học sĩ, vốn hai ta nắm chắc chuyện này, giờ có thêm biến cố rồi.



Cao Củng ngoài thô hào, trong tinh tế, cười nói:

- Ta thấy ngược lại, Từ Giai ban đầu nói không chừng chơi chúng ta một vố, giờ tám phần lão ta phải chuyển mũi giáo đi rồi.



- Vì sao?



- Lão ta không thể để người Sơn Tây nhập các.

Cao Củng chém đinh chặt sắt:

- Trừ khi lão ta muốn bị đẩy ra rìa.



- Đúng thế.

Quách Phác vỡ lẽ:

- Sơn Tây bang quá mạnh, đối diện với bọn họ không ai dám tự tin. Nếu thế vào thời khắc mấu chốt chúng ta đừng nên làm rắc rối thêm nữa.



Cao Củng cười giảo hoạt:

- Chính vì thời khắc mấu chốt, nên mới phải tỏ rõ lập trường, ủng hộ Thẩm Chuyết Ngôn.


Hán tử kia thầm nghĩ :" Xem ra là không biết thật." Liền hỏi:

- Ai đưa quyển sách đó cho ngươi?



- Là đại chưởng quầy của chúng tôi.

Họ Tống sơ vỡ mật, có sao khai vậy:

- Ông ấy nói, chỉ cầm đưa nó cho đám đạo sĩ là có thể giúp chúng qua ải, sau đó tiểu nhân đi chuyển lời cho đạo sĩ quen biết bảo chúng sai người đến lấy, ngoài ra không biết gì hết.



- Đi, bắt tên đại chường quầy kia.

Hán tử đừng đầu ra lệnh.



- Nhưng hắn là đại chường quầy của Nhật Thăng Long..

Bên cạnh có người cẩn thận nói.



- Dù là đại thái giám của ti lễ giám cũng bắt hết, chứ đừng nói là Nhật Thăng Long.

Hán tử đó nghiến răng nói.



~~~~~~~~~~~



Trong phòng giam cuối cùng của Đông Xưởng vẫn trống không như cũ, chỉ là thêm một người.



- Mấy ngày rồi nhỉ?

Thẩm Mặc nằm trên quan phục của mình, yếu ớt hỏi chủ hộ.



- Đại nhân vào ba ngày rồi.

Hải Thụy đáp:

- Ở đây nghe được tiếng chuông Cổ Lâu, hạ quan đã nghe được năm lần.



Thẩm Mặc xoa bụng cười khổ:

- Cái tư vị nhịn đói này thật khó chịu.



Hải Thụy gật đầu, hắn bị nhốt vào đây còn sớm hơn Thẩm Mặc, chẳng còn sức trả lời.



Ban đầu hai người còn tán gẫu cho đỡ buồn, về sau đói tới hoa mắt chẳng nói được nữa.



Thẩm Mặc ban đầu còn ngồi, sau đó nằm luôn xuống, ở nhà giam tăm tối tuyệt vọng, y cảm nhận rõ ràng câu "làm bạn với vua như chơi với hổ", nhưng y không sợ, càng không tử bỏ mà càng tự tin.

Nếu không khống chế hoàng quyền, bất kể y làm gì cũng như lâu đài cát, chỉ có thất bại.

Hơn nữa y còn tìm được mục tiêu thực tế , nếu như thoát khỏi đây, việc đầu tiên phải làm là phe bỏ Đông Xưởng, đóng cửa chiếu ngục, trừ đi Cẩm Y vệ. Trước tiên là phải chặt đứt nanh vuốt của hoàng đế, nếu không làm quan quá nguy hiểm.



E rằng ai vào ở chiếu ngục cũng có ý này, nhưng khác biệt ở chỗ người ta chỉ nghĩ để phát tiết, y thì quyết định sẽ làm thế.



Đương nhiên trước tiên phải ra được đã, mà trước tiên hơn phải tránh được chết đói đã.