Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 762 : Thẩm phán (4)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Tân nhiệm hữu đô ngự sử Chu Hành lên tiếng:

- Xin hỏi Ngô công công, câu cuối từ thánh dụ mà ra sao?



Ngô thái giám không vui:

- Cái này là ta mong đợi, Chu đại nhân có ý gì?



Chu Hành vì đắc tội với Trần Hồng mà tráng niên bị đầy tới Nam Kinh mất mười mấy năm, vì thế cực ghét thái giám:

- Thượng dụ chỉ bảo chúng ta luận tội Hải Thụy, còn chưa bắt đầu, công công đã định tội rồi, ta thấy không cần thẩm án nữa.

Ông ta nói thong thả điểm đạm nhưng có thể làm người ta tức điên.



Ngô thái giám hiểu ra rồi, hôm nay thiên đao vạn kiếm chĩa vào hắn, đương nhiên hắn chịu tội thay người, bọn họ muốn đối phó với chủ nhân của hắn kia. Nghĩ tới đây hắn sầm mặt xuống:

- Ta định tội bao giờ?



- Vừa nói " cuồng đồ phạm thượng, phỉ báng danh dự thánh thượng", giờ không nhận nữa à?

Chu Hành trầm giong nói.



- Ta nói thế không phải định tội, chỉ là phát biểu ý kiến, không được à?

Ngô thái giám hừ một tiếng.



- Nếu đã là hội thẩm phải dựa vào Đại Minh luật, thẩm vấn trước, định tội sau.



- Hoàng thượng nói, tội của hắn vượt ngoài Đại Minh luật.

Ngô thái giám túm ngay lấy sơ hở:

- Ông lại muốn dựa vào Đại Minh luật, chẳng lẽ định kháng chỉ.



Chu Hành tính cương liệt, nổi giận thực sự:

- Bọn ta phụng lệnh pháp chế tổ tông đó là Đại Minh luật, nếu không làm theo, thì dựa vào cái gì thẩm án, dựa vào cái gì mà định tội. Hay là bọn ta lui xuống, Ngô công công cứ làm theo ý mình nhé?



Ngô thái giám muốn thế lắm, nhưng ghi chép này còn phát cho thiên hạ xem, nên đành nhìn sang Từ Giai:

- Từ các lão bảo phải làm sao?



Từ Giai đủng đỉnh nói:

- Thánh dụ phải nghe, Đại Minh luật phải tuân thủ.

Ba phải chuyên nghiệp.



Hoàng Quang Thăng tuy chưa lĩnh hội được ý thủ phụ, nhưng lập trường của hắn không đổi, lệnh:

- Theo Đại Minh luật, quan viên chưa bị cách chức được ngồi thẩm án, người đâu, mau mang ghế tới.


Hải Thụy mặt đâu đớn:

- Chư vị đại nhân, Hải Thụy dâng tấu không phải do ai sai phái, chỉ vì xã tắc Đại Minh, vì chúng sinh thiên hạ.



Từ Giai lúc này đánh phải lên tiếng:

- Ngươi hơi thổi phồng dọa dẫm người khác rồi. Quốc sự gian nguy là do thiên tai giặc dã, nhiều phương diện gây ra, sao có thể đổ hết cho bệ hạ và bách quan? Ai nói hoàng thượng và triều đình bỏ mặc con dân? Tiền thị bạc ti đem chẩn tai trước tiên, chẳng lẽ ngươi không biết. Quốc sự gian nan, quân thần phải từng bước xoay chuyển, nên kể vai sát cách chứ chửi một trận cho hả không giải quyết được vấn đề gì.



- Các lão nói đúng.

Hải Thụy nghiêm nghị nói:

- Đại Minh ta muốn đồng lòng hợp sức, tiền đề là bệ hạ bỏ tu huyền, chấn chỉnh quốc sự, trong tấu sớ tội quan cũng đã nói " bệ hạ thiên tư anh vũ, duệ trí tuyệt luân, có thể thành Ngêu Thuấn Vũ Thang", chỉ cần bệ hạ chấn chỉnh lại mình thôi ..



Nghe lời này lòng Từ Giai an ủi nhiều, ông ta luôn cho rằng Hải Thụy là tảng đá chỉ biết húc về phía trước, không ngờ còn có chút linh tính, biết uyển chuyển chu toàn.



- Nói thế là ngươi nhận tội rồi?

Ngô thái giám chỉ tóm ngay lấy chữ "tội quan", hưng phấn nói.



- Chỉ cần bệ hạ bỏ tu huyến, chấn chính trở lại.

Hải Thụy không thay đổi chút nào.



Hỏi vái lần chẳng có gì hay ho nữa, nhưng nếu kết thúc thế này nhất định bị hoàng thượng chửi cho vỡ mặt, Hoàng Quang Thăng đành hỏi:

- Ngươi viết tấu sớ này có hợp mưu với ai không? Có cho người khác xem qua không?



Hải Thủy bình thản nói:

- Không cho ai xem.



- Có ai sai phái ngươi không?

Ngô thái giám hỏi tới.



- Ta đâu phải là tên nô tài, ai sai được ta?



- Ngươi ...

Ngô thái giám chuốc nhục vào thân, tức giận vỗ bàn :

- Các vị thấy rồi đó, kẻ ngay ngông cuồng bạc ác. Không đánh gẫy vài ba cây gậy không được ...



Từ Giai khẽ vuốt râu:

- Lời nói hành động của Hải Thụy đúng là khó lý giải. Nhưng hắn là khâm phạm, dùng hình hay không chúng ta không thể tự quyết ... Phải xin thánh chỉ.



-o0o-