Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 763 : Tam công hòe (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Nghe thế Ngô thái giám tức giận muốn xỉu, hoàng thượng có hận Hải Thụy tới đâu cũng không thể nói rõ dùng hình.



Nói ra cũng thú vị, quan viên bình thường dân thư chửi mắng thượng thư các lão bị Gia Tĩnh đế cho ăn đòn cả rồi, Hải Thụy chỉ thẳng mặt vua chửi lại không thể công khai đình trượng hắn.



Ngô thái giám cũng biết lý này, sao dám ngu ngốc đi xin thánh chỉ.



Hỏi đi hỏi lại cứ quanh quẩn chỗ cũ, lâm vào bế tắc. Lúc này trời đã tối, Từ Giai nói:

- Không còn sớm nữa, hoàng thượng đang đợi, chúng ta tới đây thôi, ngày khác hãy thẩm vấn.



Các quan viên vội đứng dậy hành lễ, dọn đồ, chỉ sợ họ Ngô sinh sự thêm.



Thực ra Ngô thái giám biết hỏi nữa cũng không ăn thua rồi, nhưng hôm nay hắn bị đầy bụng tức, dậm chân the thé nói:

- Thánh ý tra tận gốc vụ án này, phải đào thật sâu, moi hết thứ ẩn giấu bên trong ra.

Nói xong nhìn Hải Thụy đầy thù hận bỏ đi.



Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Chu Đại lúc này mới dụi mắt hỏi:

- Xong rồi à?

Té ra nãy giờ ông ta ngủ.



Các vị đại nhân gật đầu, Chu Đại chắp tay một vòng:

- Gặp lại các vị sau.

Rồi dẫn người đi mất.



Các vị đại nhân tới hậu đường, các quan viên khác theo sau.



Rửa ráy xong, mọi người cùng ngồi ăn cơm, nhưng chẳng ai nuốt được, mọi người đều âu sầu, không biết phải kết an ra sao.



- Các lão, sau này nên thẩm án thế nào?

Chu Hành ỷ quan hệ thân thiết với Từ Giai, hỏi thay mọi người.



- Chuyện đâu sẽ có đó.

Từ Giai cầm bát lên:

- Giờ ăn cơm mới là chuyện chính.



Mọi người đưa mặt nhìn nhau, đành nuốt hết bụng nghi hoặc xuống.



~~~~~~~~~~~~~~~



Về tới Bắc trấn phủ ti, Chu Đại đến thẳng chỗ Thẩm Mặc, các huynh đệ khác cũng đang đợi cơm ông ta.


Mã Toàn quỳ sụp xuống khấu đầu:

- Chủ nhân minh xét, trong lòng nô tài chỉ có mình người là chủ nhân.



- Nói hay ho thì có tác dụng gì? Trà lời trẫm ...



- Trả lời gì ạ? .. À ... Từ sau khi dâng tấu thỉnh tội, Dụ vương đóng cửa không cho ai ra vào, ăn uổng cũng tự chuẩn bị trong phủ, không có con ruồi bay ra bay vào.



- Đúng thế chứ?

Gia Tĩnh đế không tin hắn, nhìn sang Ngô thái giám.



Họ Ngô muốn chết cũng chẳng dám phỉ báng Dụ vương, gật đầu lia lịa:

- Đúng là không ai ra vào.



- Xem như hắn thông minh.

Gia Tĩnh hừ một tiếng:

- Đúng là không có một sơ hở nào.



Nguyên nhân quan viên lớn nhỏ bảo vệ Hải Thụy, kẻ làm hoàng đế vĩnh viễn không hiểu nổi, cho nên ông ta nhất định tin có âm mưu tập thể.



- Muốn đấu với trẫm đây mà.

Cảm thấy bị khiêu chiến, Gia Tĩnh đế hào khí bốc lên:

- Trẫm ứng chiến là được.



Ngô thái giám thấy đây là cơ hội tranh thủ thánh ân, nói:

- Cứ để nô tài dùng hình, dù hắn xương bằng sắt cũng mềm ra như bún.



Gia Tĩnh đế khinh miệt:

- Bị người ta xỉ nhục thành ra như thế còn không biết tự lượng sức.



Ngô thái giám đụng đầu vào tường, ủ rũ cúi đầu.



Gia Tĩnh đế nhìn về phía bầu trời tối om:

- Trẫm sống một giáp, làm hoàng đế 45 năm, là hoàng đế lâu nhất bản triều, còn chuyện gì trẫm chưa thấy qua? Năm xưa Dương Thận dẫn hơn 200 người tới Tả Thuận Môn khóc lóc còn có thế trận to hơn nhiều, kết quả ra sao, bị trẫm đánh cho tơi bời hoa lá.

Chỉ có người già mới luôn đen chuyện cũ đeo trên miệng, vì họ không còn năng lực phấn đấu nữa, phải sống dựa vào vinh quang ngày xưa.



-o0o-