Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 763 : Tam công hòe (2)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Ngô thái giám lại hưng phấn:

- Nhốt hết bọn chúng vào ngục, nô tài có cách cho bọn chúng khai ra.

Hắn thấy Hoàng Cẩm và Mã Toàn bị trấn áp, nên muốn thừa cơ ngoi lên, lúc nào cũng như con gà chọi.



- Ngu xuẩn.

Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói:

- Không thấy chúng đang hăng máu đấu với trẫm sao? Không đánh tan tinh thần, bọn chúng vĩnh viễn không phục... Trừ khi bắt hết bọn chúng.



- Vậy thì bắt hết lại.



- Ngươi quản giang sơn cho trẫm nhé?

Gia Tĩnh đế trừng mắt lên.



Ngô thái giám rất muốn nói "vâng", tiếc là hắn chưa ngu tới mức đó.



- Ngươi bớt nói đi.

Mã Toàn thấy họ Ngô toàn làm trò hề, lên tiếng:

- Không có cách gì thì đừng lên tiếng.



- Vậy Mã công công có à?



- Ta .. Cũng không có.

Mã Toàn rụt cổ lại:

- Nhưng chắc chắn chủ nhân có, chúng ta đợi nghe là được.



Nhìn đám nô tài ăn hại, Gia Tĩnh đế hối hận, xưa nay ông ta cho rằng một mình có thể chống lại quần thần, thêm vào thái giám triều trước gây chuyện thái quá, nên luôn đám áp bọn chúng, cố gắng chọn kẻ ngu xuẩn hầu hạ bên người.

Nhất là sau khi xảy ra chuyện Trần Hồng, càng đuổi những tên thái giám giảo hoạt ra khỏi cung.



Khi ông ta già, hồ già không trấn áp được bầy sói nữa, cần người giúp đỡ, mới phát hiện ra bên cạnh chỉ toàn là thứ ngu xuẩn.



Nhưng trên đời không bán thuốc hối hận, Gia Tĩnh đế đánh tự lực cánh sinh, Gia tĩnh đế khép mắt lại nói:

- Người Sở nói, thuẫn của họ cứng không gì phá được, lại có Kỳ Mậu nói, thuẫn có hắn sắc, không gì không phá được, các ngươi nói xem cái thuẫn kia có phá được không?
Đương nhiên những người này không phải tất cả đích thân lên đài khai chiến, nếu thế thành đánh lộn rồi, khi đó chỉ số ít so tài, đa số xem náo nhiệt.



Điều này có thể hiểu được, bọn họ đều là nhân vật thành danh rồi, thắng chẳng lợi lộc mấy, thua thì mất mặt, đúng là làm ăn lỗ vốn.



Có điều cũng không thể nói quá tuyệt đối, biết đâu bọn họ bị kích lên đài thì sao? Vì có không ít kẻ đầu cơ, sẵn sàng khiêu chiến người nổi tiếng để được dương danh bốn biển.



Nhưng đó là chuyện trước kia, lần này có khác biệt lớn, đầu tiên là đề mục lần này cực kỳ mẫn cảm cấm kỵ, nếu đánh nhanh thắng nhanh còn đỡ, có thể dựa vào tư tưởng quán tính mạnh mẽ làm kết quả không có gì bất ngờ.

Nhưng hoàng đế vì có kết quả tốt nhất trì hoãn một tháng, kết quả bao nhiêu phần tử trí thức tụ lại một chỗ, tư tưởng va chạm sinh biến hóa, thậm chí chạm vào những chỗ trước kia không dám nghĩ tới.



Đó là ẩn họa mất kiểm soát, nhưng hiện giờ sức khỏe hoàng đế cực tệ, suốt ngày mê man, tới khi xuân ấm hoa nở mới dần tốt lên, bỏ qua tin tình báo kinh thế hãi tục trong thời gian đó , làm cuộc biện luận diễn ra thuận lợi...



~~~~~~~~~



- Muốn có mặt ở hiện trường quá.

Hôm nay là ngày biện luận Tam Công Hòe, ở nơi giam lỏng, Thẩm Mặc phát biểu cảm tưởng.



Chu Ngũ cười khổ:

- Đại nhân, điều này ti chức không làm nổi.



- Ta biết, ta biết. Ta chỉ càm thấy thời khắc lịch sử này phải đích thân nhìn, đích thân nghe mới hả.



- Xem ghi chép cũng được mà.

Chu Thập Tam an ủi:

- Chúng ta có 5 thư ký viên ở hiện trường, đảo bảo không sót chữ nào. Chép xong đưa tới cho đại nhân ngay, vẫn còn nóng hôi hổi.



- Thế cũng tàm tạm.

Thẩm Mặc lần đầu oán trách Đại Minh lạc hậu, thầm nghĩ, nếu có cái TV vệ tinh có phải xong hết rồi không?



Chu Thập Tam không hiểu phản ứng của Thẩm Mặc, với hắn đây chỉ là trang biện luận, có gì hấp dẫn? Chẳng bằng đi xem Hồ cơ múa bụng còn thích hơn.



Đó gọi là sâu mùa hè không hiểu băng giá mùa đông, hắn không biết Thẩm Mặc trân trọng thời cơ trời ban này thế nào.