Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 764 : Quân thần phụ tử (3 & 4)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Người bên ngoài nghe thếy tiếng la hét hoảng loạn, đang tò mò không biết chuyện gì xảy ra thì một đám thái giám và ngự tiền thị vệ xúm quanh một cái kiệu từ phòng trực đi ra.



- Quỳ xuống, không được nhìn.

Ngô thái giám dẫn người Đông Xưởng chạy tới quát tháo.



Lúc này dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết chính chủ trên kiệu là ai rồi.



Mọi người hoảng sợ trao đổi ánh mắt với nhau, không ngờ hoàng đế ngự giá thân lâm nghe cuộc biện luận này...



Đợi người trong cung đi hết, hội trường lặng ngắt như tờ, chuyện hôm nay gây chấn động quá lớn, bọn họ cần thời gian tiêu hóa và cảm nhận.



Từ Vị đứng dậy phủi bụi trên áo, thở dài:

- Chư vị, vốn có chiêu đãi, nhưng..



Mọi người hiểu cả, lúc này ai dám công khai ăn uống là chán sống rồi.



~~~~~~~~~~~~



Hậu viện Bắc trấn phủ ti.



Thẩm Mặc sắp tức phát điên rồi.



Nội dung cuộc biện luận đúng nguyên bản chuyển tới tay y chỉ sau hai khắc, Thẩm Mặc xem xong như muốn giết người. Lý luận phê phán quân chủ quân quyền mà y tốn mấy năm trời viết ra chẳng được thể hiện. Những người y an bài trước bị lời Lý Chí sửa lời, kết quả cuộc đại hội lớn kết thúc trong lặng lẽ.



Nghĩ tới tâm huyết uổng phí, cơ hội ngàn vàng bỏ lỡ, Thẩm không khống chế được tâm tình, nóng nảy đi vòng quanh phòng. Nếu chẳng phải đang bị giam lỏng, y đã xông tới bóp chết đám người kia.



Thấy đại nhân mặt lúc xanh lúc đỏ, hung dữ khác thường, Chu Thập Tam thận trọng hỏi:

- Đại nhân làm sao thế?



Thẩm Mặc dù nổi trận lôi đình, nhưng còn chút tỉnh táo, sao nói thực với hắn được, nhưng cũng chẳng muốn trả lời qua loa, đi sầm sầm ra phía cửa.



- Đại nhân muốn đi đâu?

Chu Thập Tam vội đi theo.



- Ăn đồ hư đau bụng, đi ngoài.

Thẩm Mặc tức tối nói.



Thẩm Mặc vừa nói vừa ra ngoài, thiếu chút nữa xô phải một người, nhìn kỹ lại thì ra là người đưa tin mới nhất tới.



Hầm hừ cầm lấy, Thẩm Mặc như bị nước lạnh dội từ trên đầu xuống, chỉ thấy bên trên đó viết " nội thị, ngự tiền bao vây quanh một chiếc kiệu từ phòng trực đi ra, Ngô Thân quát không cho mọi người nhìn..."



Không ngờ Gia Tĩnh ở bên nghe, cuối cùng còn xảy ra chuyện giữa chừng, nếu đám Lý Chí đem những lời kinh hãi thế tục mà y chuẩn bị nói ra, hậu quả không dám tưởng tượng.



Thẩm Mặc vã mồ hôi lạnh đứng ngây ra tại chỗ, Gia Tĩnh nếu xảy ra bề gì vào lúc này, mạng y coi như cũng hết.



~~~~~~~~~~~~~~~~



Tây Uyển.



Từ Giai suất lĩnh lục bộ cửu khanh quỳ ngoài đạo quán, chúc phúc cho đương kim thánh thượng.



Ai nấy mặt đều vô cùng thành kính, kỳ thực mỗi người mang tâm sự khác nhau.



Có điều Từ Giai thì thực lòng cầu nguyện, mặc dù không tham gia cuộc biện luận, nhưng chuyện xảy ra nơi đó ông ta biết hết.

Ban đầu Từ Giai chấn kinh bởi lời lẽ của Lý Chí, nhưng may mà hồi sau hắn kéo léo hạ mình khuyên gián hoàng đế, Từ Giai ước chứng hoàng đế nguôi giận kha khá, mạng của Hải Thụy giữ được rồi.



Ai ngờ hoàng đế đột nhiên bệnh nguy, nếu như băng vào lúc này thì đại la kim tiên cũng chẳng thể cứu được Hải Thụy nữa, Dụ vương đăng cơ chuyện đầu tiên là phải giết Hải Thụy bái tế Gia Tĩnh...

Hải Thụy chết, Lý Chí chẳng sống nổi, thậm chí Thẩm Mặc dù có được Dụ vương coi trọng nhưng khó tránh khỏi kết cục lưu đày ba ngàn dặm, vĩnh viễn không được sử dụng.


- Nói thế tức là huynh định chấp nhận lời mời của Từ Giai.



Cao Củng gật đầu:

- Ta nợ ân tình ông ta, không nhận thì biết làm sao?



- Nhận rồi càng nợ lớn, lão Hoa Đình này sao lắm mưu mô như vậy chứ?



- Ài, nói thế cũng vô dụng.

Cao Củng nhìn bóng người cao lớn đi phía trước:

- Chủ yếu ta không thể để cho Dương Bác nhập các, đám Sơn Tây giàu có vô địch, mối quan hệ sâu rộng, một khi ông ta nhập các đứng vững chân, thậm chí có khả năng tiếp nhiệm Từ Giai.



Cao Củng tự tin chứ không hề tự đại, ông ta biết Dương Bác nhập các như giao long vào biển, mình có Dụ vương làm chỗ dụ cũng chưa chắc đấu lại.



Huống hồ Dụ vương từ nhỏ nhút nhát, thiếu dũng khí gánh vác trách nhiệm, lấy ra dọa người khác một chút còn được, chứ không thể dựa dẫm vào.



Quách Phác tán đồng:

- Đúng thế, người Nghiêm Thế Phiên phải kiêng kỵ không thể coi thường được.



- Bất kể thế nào cũng không được để ông ta nắm quyền.

Cao Cũng chậm rãi nói:

- Đám người Sơn Tây đem hết thông minh đặt lên quan thương câu kết, hút máu quốc gia và bách tính, nếu bị đám người này nắm quốc sự, thì sao cải cách được.



Quách Phác cảm khái:

- Túc Khanh, huynh luôn suy nghĩ thật xa, ta không bằng được.



- Vì trong lòng ta, cách tân Đại Minh là quan trọng nhất, được mất cá nhân không đáng nói.

Cao Củng chẳng khiêm nhường:

- Cho nên ta chuẩn bị nhận lời Từ Giai, đương nhiên cần hai ta cùng vào. Chúng ta chịu chút ủy khuất không sao, quan trọng là phải chặn Dương Bác bên ngoài.



Quách Phác gật đầu:

- Được, huynh nói sao chúng ta làm như thế.



Mấy ngày tiếp theo đó kinh thành không giới nghiêm, cũng không xảy ra nhiễu loạn.



Dù sao quan viên đã quen với cuộc sống có vua như không rồi, nha môn các bộ ai làm việc nấy. Chính vụ thì Từ Giai xử lý, quân vụ thì dựa vào Dương Bác.



Dụ vương phủ vẫn đóng chặt cửa, dù Dụ vương biết hiện trạng của phụ hoàng, nhưng chẳng ai dám chắc ông ta có có cải tử hoàn sinh không, nên không có chỉ dụ, tuyệt không dám ra khỏi cửa.



Còn Thẩm Mặc tựa hồ hoàn toàn bị bỏ quên rồi, y cũng không còn bình thản được như ban đầu, chẳng phải vì buồn chán, chỉ cần có sách đọc, y chẳng bao giờ buồn.



Chỉ vì y nhớ nhà, nhớ vợ nhớ con...



Nhưng biết làm sao, Cẩm Y vệ bị Đông Xưởng theo dõi, nếu dám thả y ra hoặc đưa người nhà y tới, Thập Tam thái báo cứ đợi gặp họa đi.



Cho nên Thẩm Mặc từ chối bọn họ muốn mạo hiểm giúp mình đoàn tự, chuyển sang dùng cách khác giải tỏa nhớ nhung.



Đó là viết thư.



Từ mỗi tuần viết cho thê tử một phong thư, mỗi ngày y còn viết cho đám con một câu truyện, cách vài ba ngày sai người mang thư về.



Đám nhỏ cũng nói đều rất nhớ y, đương nhiên không tính Bảo Nhi còn đang bú mẹ.



Bình Thường biết viết chữ rồi, A Cát và Thập Phần khỏi phải nói, ba đưa bé luôn kiên trì viết thư cho cha.



Với Bình Thường mà nói thì rất bình thường, vì tính cách nó trầm ổn lão thành, hơn nữa dù sao tuổi còn nhỏ, chỉ vài lời thôi đủ làm Thẩm Mặc vui vẻ cười toe toét suốt.



Nhưng làm Thẩm Mặc ngạc nhiên là hai tên thổ phỉ sống A Cát và Thập Phần cũng kiên trì viết thư cho y.