Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 764 : Quân thần phụ tử (1 & 2)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Đám thần tử mặt đỏ tía tai, đánh dùng tiếng quát tháo che giấu sự thiếu tự tin:

- Kẻ này điên rồi, đừng phí miệng lưỡi với hắn.

- Dám công khai xỉ nhục hoàng thượng, thật đáng chết.

- Đồ súc sinh vô quân vô phụ.

Thế là tiếng chửi mắng từ đám quan văn nho nhã vang lên bốn phía, nhấn chìm lời Hải Thụy.



Từ Vị cau mày định duy trì trật tự, không ngờ ở góc đông bắc vang lên tiếng kêu dài:

- Than ôi ỷ đông hiếp ít, quá bất nghĩa, Hải Cương Phong, ta giúp huynh.



Mọi người nhìn về phía giọng nói, thấy một người mặc đạo bào, đi giày cỏ, đội nón lớn ung dung lên giảng đàn.



- Người này là ai?

Rất nhiều người ghé tai nhau hỏi, nhưng người Quốc tử giám đều nhận ra, hô lên:

- Ngài lên làm gì?



Từ Vị nhận ra người đó, tiếp tục dưỡng thần, vì tông sư biện luận xuất hiện rồi.



Nghe bên ngoài vang lên tiếng chửi mắng Hải Thụy, mặt Gia Tĩnh lộ ra nụ cười thư thái, nói với Mã Toàn:

- Sao? Trẫm không nói sai chứ? Hắn không thắng nổi , vì trẫm là vua, hắn là thần, không ai đứng ở bên hắn ..



Mời nói tới đó thì một giọng Mân mạnh mẽ vang lên:

- Hải Cương Phong, ta giúp huynh.



Nụ cười cứng lại trên mặt, Gia Tĩnh phẫn nộ quát:

- Kẻ nào to gan như thế?



Mã Toàn vội ra xem, xem xong lại quay về nhỏ giọng đáp:

- Nô tài không biết.



- Con mẹ ngươi cũng không nhận ra nữa à?

Gia Tĩnh đế tức muốn khùng luôn, may bên ngoài lại có tiếng người giải vây cho Mã công công đáng thương.



Tên giảng đàn , người kia bỏ nón xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.



- Ngươi là ai?

Quan văn cảnh giác nhìn hắn.



- Lý Chí, Lý Trác Ngô.

Người kia vén đạo bào lên, ngồi khoanh chân bên cạnh Hải Thụy.



- Thì ra là Lý cuồng.

Mọi người choàng tỉnh, kẻ này là "vua đoán đề" bác sĩ Ngũ Kinh của Quốc Tử Giám, vì lời nói cuồng vọng, bất kính với Không Mạnh nên bị gọi là "Lý cuồng", những năm đầu biện luận có tiếng vang lớn, sau đó bị người ta đánh bại, liền rời khỏi Quốc tử giám, nghe nói làm ẩn sĩ rồi.



Hắn chọn xuất sơn ở đại hội này, xem ra muốn cất tiếng hót kinh động thiên hạ.



- Chủ nhân, hắn tên là Lý Chí.
- Quân phụ có biết, thiên hạ bách tính đều là con người, chỉ cần người nhớ tới đạo làm vua, không chìm đắm trong trai tiếu, quay lại yêu thương con như cha, người dân một lòng trung thành yêu quý, làm bệ hạ quay lại thành Nghêu Thuấn Vũ Thang, thân tử cũng tẩy rửa được cái danh xu nịnh quân chủ, như thế thái bình thịnh thế có thể nhìn thấy được rồi.



- Khẩn mong thánh thượng thương xót.

Vương Kỳ quỳ xuống, nước mắt giàn dụa hô lên.



- Khẩn mong thánh thượng thương xót.

Danh nho La Nhữ Phương cũng quỳ xuống theo.



Tiếp đó Lý Vị, Âu Dương Đức cùng Từ Vị dẫn các học sinh quỳ xuống, đám quan văn phụng lệnh tới chửi mắng Hải Thụy không ngờ cũng quỳ theo.



Lác đác vài người cũng quỳ xuống hết.



Không biết lấy đâu ra sức, Gia Tĩnh đế cố gắng gượng đứng dậy, Mã Toàn và Hoàng Cẩm vội đỡ lấy.



- Cửa.

Hai mắt Gia Tĩnh nhìn đăm đăm phía trước, thều thào nói.



Hai người cẩn thận dìu hoàng đế đi tới phía trước vài bước, chỉ đứng đi đơn giản với Gia Tĩnh đế mà nói là vận động cực hạn rồi, sắc mặt ông ta đỏ bừng, hơi thở nặng nề, nhưng ông ta cố chống đỡ, nhìn đám văn nhân sĩ tử quỳ dưới đất.



Gia Tĩnh đế thông tuệ vô cùng sao chẳng nghe ra lời Lý Chí, bản chất nó chẳng khác gì tấu sớ của Hải Thụy, chỉ là dùng lời lẽ càng uyển chuyển, càng làm người ta tin theo hơn mà thôi.

Tin rằng mọi người đều bị động lòng rồi, không ai phản bác hắn hư Trì An sớ.



Đám quan văn cùng đám học giả Vương Thế Trinh, Lý Vị vì sao không phản đối Lý Chí? Vì bọn họ phản đối là thái độ lấy bề dưới xúc phạm bề trên của Hải Thụy mà thôi, không phản đối quan điểm của Hải Thụy.



Gia Tĩnh đế bên tai vang lên lời Hải Thụy, "người thiên hạ chán bệ hạ lâu rồi..", nhưng lần này không hề có địch ý, không hề có khiêu khích, thậm chí chẳng có chút tình cảm nào, chẳng qua đơn giản trình bày một sự thật mà thôi.



Ánh mắt Gia Tĩnh quét qua Hải Thụy, trong đó chứa hoang mang, bất lực ... Kết quả này khiến ông ta vạn vạn lần khó chấp nhận, nhưng không thể không chấp nhận.



- Thì ra là thế.

Giọng Gia Tĩnh yếu ớt:

- Thì ra ... Người thiên hạ đúng là ...



- Chủ nhân ...

Mã Toàn ngẩng đầu lên thấy Gia Tĩnh đế đầu đã ngoẹo sang bên, máu tươi từ mũi từ miếng chảy ra.



Hoảng Cẩm cũng cả kinh, vội dùng khăn trắng ngăn lấy máu, lúc này không để ý nhiều nữa, hét lớn:

- Người đâu.

Đám thái giám và Đại Hán Tướng Quân bỏ tới, nhưng như ruồi không đầu, chẳng biết làm gì.



- Mau đỡ hoàng thượng lên xa giá.

Hoàng Cẩm dậm chân:

- Ngẩn ra đó làm gì, đi mở đường đi.



Đám thái giám vội cẩn thận đặt hoàng đế lên kiệu, đám Đại hán tướng quân thì chạy cả ra ngoài.