Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 766 : Hoàng đế băng hà (2)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Mùng 2 tháng 8 là đại thọ của hoàng đế.



Gia Tĩnh rất muốn sống tới ngày đó, ít ra cũng coi là một loại viên mãn, cho nên ông ta cố gằng kiên trì, ông ta tĩnh lặng nằm đó, giống như cây đèn cạn dầu, chỉ có đôi mắt còn có chút sức sống.



Nhưng thiên đạo vô tình, coi vạn vận như chó rơm, chẳng vì người là hoàng đế mà cho ngươi sống thêm dù chỉ một ngày.



Khi chiếc là mùa thu đầu tiên rụng xuống, Lý Thời Trân bẩm bảo cho Từ Giai:

- Long thể đã kiệt, thăng thiên chỉ trong một hai ngày tới.



- Cuối cùng đã tới sao?

Từ Giai lúc đó đang cầm bản tấu đàn hặc Cao Củng của Hồ Ứng Gia.



Thấy Từ Giai nét mặt rất quái dị, Lý Thời Trân thở dài:

- Các lão, có một số chuyện phải chuẩn bị rồi. Y sinh này đã vô dụng, các lão tự thu xếp đi.



Từ Giai nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lý Thời Trân, chỉ vài tháng ông ta đi gầy sọp đi, an ủi:

- Lý tiên sinh tận lực rồi, không có tiên sinh, hoàng thượng chẳng qua được trăm ngày.



Lý Thời Trân ủ rũ nói:

- Có ý nghĩa gì đâu, cuối cùng vẫn chết.



- Ít nhất tiên sinh tận lòng hiếu của thần tử, tiên sinh theo ta tới tẩm cung, chúng ta đưa hoàng thượng đi hết chặng đường cuối cùng.

Nói xong thở dài nhìn bản tấu kia, nghĩ :" Số của Cao Tân Trịnh vẫn chưa hết."



Hai người đi ra cửa, Lý Thời Trân đột nhiên dừng lại:

- Các lão, tại hạ có thỉnh cầu.



- Mời nói.



- Có thể .. Nhân cơ hội cuối cùng này, cầu hoàng thượng, xá miễn cho Thẩm Mặc?

Trước đó ông ta cầu xin nhiều lần, nhưng đều bị Gia Tĩnh nói "y sinh không luận chính sự", cầu Từ Giai đều bị nói thời cơ chưa tới gạt đi. Nhưng ông ta chưa từng từ bỏ, muốn tận dụng thời cơ cuối cùng thử lần nữa.



Từ Giai biết Lý Thời Trân không hiểu chính trị, nên chẳng nói rõ với ông ta, chỉ hời hợt :

- Sắp rồi.

Liền sải chân bước đi.



Lý Thời Trân lòng buồn bực vô cùng, đám nhân vật lớn này lúc nào cũng quanh co vòng vèo, làm người ta nhìn không thấu.



Tới tẩm cung thấy Hoàng Cẩm đang cầm bát canh sâm hầu hạ hoàng đế uống.



Gia Tĩnh đế nỗ lực há miệng nuốt xuống, nhưng thực đạo đã hoàn toàn đình công, ông ta nuốt thế nào nước canh cũng trào ra ngoài.



Hoàng Cẩm nuốt nước mắt lấy khăn lau khô miệng và râu cho hoàng đế.



Từ Giai vành mắt đầy nước, nhưng thân là thủ phụ, lúc này không thể bi thương, còn phải bình tĩnh hơn thường lệ, hít sâu một hai cung kính nói:

- Thần, khẩn cầu bệ hạ hồi cung.
Từ Giai vội lắc đầu:

- Nghi biểu thiên hạ là phong thái đế vương.



- Vậy khóc cái gì?



- Vi thần cuối cùng được nhìn hoàng thượng mặc lại long bào rồi.

Từ Giai lấy ống tay áo lau nước mắt:

- Mừng quá mà khóc.



Mã Toàn vội sai người mang gương tới để Gia Tĩnh nhìn toàn thân mình.



Gia Tĩnh tham lam nhìn long bào từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận, cảm giác so với mặc đạo bào càng làm người ta say mê hơn.



- Không nhìn nữa.

Xem hết toàn thân, Gia Tĩnh đế nhắm mặt lại, ông ta không muốn nhìn khuôn mặt đầy tử khí của mình.



Mã Toàn bỏ gương đi, đám thái giám đi tới, cẩn thận đem long ỷ hoảng đế đặt lên xa giá.



Chuẩn bị thỏa đáng xong, Hoàng Cẩm nhỏ giọng hỏi:

- Chủ nhân còn gì phân phó không?



- Bọn họ đến cả rồi chứ?



- Đã đợi ngoài cung lâu rồi ạ, chủ nhân muốn tuyên triệu sao?



- Đợi tới cung Càn Thanh hãy nói.



- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.

Hoang Cẩm đứng thẳng dậy hô lớn.



- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.



- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.

Cung nhân nối tiếp nhau hô lên, vang vọng khắp kinh thành.



Mây đên giăng kín làm không trung âm u.



Ngọ môn đóng kín hai tư năm đã mở rộng, mặt đất trải thảm đỏ, hai bên đường cách bảy xích có một binh sĩ ngự lâm quân tay cầm đao thương, bọn họ mặt lạnh tanh nhìn thẳng đối phương.



Đứng hai bên thảm là văn võ bá quan, quý tộc trong cung, bọn họ mặc triều phục trang trọng, chờ xa giá tới, đứng đầu bên trên là Dụ vương, trong lòng hắn bế đứa bé ba bốn tuổi mặc hoàng phục thêu kim long, là Chu Dực Quân, tôn tử duy nhất của Gia Tĩnh đế.



Tiếng thiều nhạc vang lên, hai đội Đại hán tướng quân mặc kim giác, tay cầm long kỳ từ trong Tây Uyển đi ra.



Khi xa giá huy hoàng chói lọi xuất hiện, tiếng nhạc càng trở nên trang trọng.