Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 766 : Hoàng đế băng hà (3+4+5)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


- Cung nghênh bệ hạ..

Quần thần hô vang quỳ xuống hai bên ngự đạo.



Hoàng Cẩm giọng vang vọng chưa từng có:

- Hoàng thượng có chỉ, Dụ vương mang thái tử lên xa giá.



Dụ vương vội đáp:

- Thần tuân chỉ.

Rồi bế Chu Dực Quân, được Hoàng Cẩm đỡ lên xa giá, liền thấy phụ hoàng của hắn mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hai bên còn có đôn gấm.



- Nhi thân cùng thế tử Chu Dật Quân khấu kiến phụ hoàng.

Dụ vương vội kéo con trai quỳ trước mặt hoàng đế, tiểu thế tử cũng hô:

- Bái kiến hoàng gia gia.



Gia Tĩnh ánh mắt vốn buồn bã, nghe thấy giọng nói trong sáng của tôn tử, mắt sáng lên:

- Chu Dực Quân, tới bên hoàng gia gia nào.



Đứa bé thấy gọi tên mình, ngẩng đầu lên, nhưng không dám tới, nó vốn không nhận ra ông già này, nên lòng sinh sợ hãi, vừa rồi chỉ hô theo như vẹt học tiếng mà thôi.



Dụ vương nói nhỏ:

- Chu Dực Quân, tới đi.



Tiểu thế tử bò dậy, dè dặt đi tới trước mặt Gia Tĩnh.



Nhìn tôn tử đáng yêu, lòng Gia Tĩnh đế mềm xuống, ông ta thật muốn bế tôn tử của mình, nhưng căn bản không có sức, hiền từ nói:

- Nào ngồi bên cạnh.



Hoàng Cẩm vội tới bế tiểu thế tử, nhưng nó không cho:

- Ta tự đi.

Nó vịn đôn gấm bò lên, xoay người lại, lưng ưỡn thẳng, ngồi rất ra dáng, đắc ý nhìn Gia Tĩnh đế, ý tứ là, xem đi, cháu làm được mà.



Gia Tĩnh đế cười từ tận đáy lòng:

- May mà trẫm còn có đứa cháu giỏi.

Nhìn sang Dụ vương:

- Ngươi cũng ngồi đi.



- Vâng.

Dụ vương ngồi xuống bên Gia Tĩnh đế.



- Khởi giá.

Xa giá lại tiên lên, qua ngọ môn vào Từ Cấm Thành.



Nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ, Gia Tĩnh đế như rơi vào giấc mộng, khi ông ta 15 tuồi lần đầu tiến cung cũng cảm giác như nằm mộng, từ một phiên vương đột nhiên thành hoàng đế, trên đời này e chẳng có giấc mộng nào huyền ảo hơn?



Từng cảnh đời 45 năm qua hiện lên trong giấc mộng đó, bi hoan ly hợp, khoái ý thiên hạ, cô đơn lẻ lui, đủ mọi tư vị làm ông ta khó diễn tả được.



Nhưng chung quy là giấc mộng hạnh phúc, ông ta cầu trường sinh chẳng phải mộng đẹp vĩnh cửu sao.



Nhưng mộng rồi cũng phải tỉnh.



Ông ta phát hiện bất kể ngươi là thiên tử hay thảo dân thì cuối cùng cũng hòa thành bùn đất.



Ông ta khổ cực trai giới, khao khát thiên đạo, cuối cùng thời khắc này mới nhận ra, thiên đạo tuần hoàn, chưa bao giờ thay đổi.



Sớm biết thế, khi xưa đã chẳng ... Hối cũng chẳng làm gì được nữa.



Cũng được, sống thì sao? Chết thì sao? Tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, mong trong giấc mộng tiếp theo, mình làm chút việc tốt cho thiên hạ, bồi thường chuyện làm kiếp trước.



Ngày 20 tháng 7 năm Gia Tĩnh thứ 45, Gia Tĩnh hoàng đế trở về hoàng cung đại nội, đếm đó tới giờ Hợi, chuông Cảnh Dương vang lên, hoàng đế băng ở cung Càn Thanh, hưởng thọ 60 tuổi.



~~~~



Đêm khua, trong cung Càn Thanh.



Đây là tẩm cung hoàng đế 24 năm không người ở, lúc này thành tử cung của hoàng đế.



Dưới tấm biển Chính Đại Quang Minh giăng đầy màn trắng, cờ trắng, hiếu phục... Gió lạnh thổi qua, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên bên tai, làm Dụ vương quỳ bên linh cữu thấy lạnh da đầu.



Dụ vương nhìn từng khuôn mặt bi thương đầy nước mắt bên cạnh, hắn biết mình cũng phải khóc, nhưng chẳng sao điều chỉnh nổi tâm tình, đành thò tay ra nhéo đùi mình một cái thật đau, đau nhói tim, nhưng lại muốn cười thật lớn.



Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy Gia Tĩnh đế nằm đó như đang ngủ, gò má còn ửng hồng, đó là kết quả nhiều năm dùng đan dược.



Dụ vương nhớ lại lần trước gặp khuôn mặt này là bao giờ, phải rồi, ba năm trước, khi sắc phong Chu Dực Quân làm thế tử vương có gặp ông ta một lần. So với ba năm trước, Gia Tĩnh chỉ gầy hơn một chút, còn có vẻ chẳng có gì khác.



Nhưng Dụ vương cũng không chắc, số lần hắn và "phụ hoàng" gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp mặt hắn chẳng dám ngẩng đầu lên, chẳng khác gì không gặp.



Hiện giờ phụ hoàng chết rồi, hắn muốn nhìn là nhìn được rồi, Dụ vương nhìn khuôn mặt khắc bạc âm trầm khó lường đó, tức thì nhớ lại nhân sinh bi thảm của mình.


Đạo chiếu chỉ này ngắn gọn, nhưng nội dung cực kỳ phong phú, lời văn uyển chuyển như tư tưởng khôi phục trật tự lề lối vẫn rõ ràng. Bản thân Gia Tĩnh dùng giọng khiển trách, biểu thị hối hận về hành vi hoang đường, bỏ bê triều chính của mình, triệt để phủ định hành vi tương quan, đồng thời để lại không gian đủ rộng để thoải mái xử lý hậu quả.



Nó có nghĩa là con rồng lớn Đại Minh sắp sắp đối với một cú trở mình, định ra hướng đi cho chính cục sau này. Di chiếu đọc xong, hơn nghìn quan viên trước Hoàng Cực điện khóc rống lên, lần này là thực lòng.

Tín sức cũng chạy khắp các nơi đem di chiếu truyền đi, bách tính trong kỳ tang lễ vẫn mừng rỡ chạy đi truyền tai cho nhau, thậm chí có người lén đốt pháo. Hiển nhiên di chiếu rất được lòng người, vấn đề là mọi người cười vui như thế Gia Tĩnh lên đường tới hoàng tuyền chẳng được bao sao chịu đựng nổi.



Chiếu ngục Đông Xưởng.



Bên ánh đèn leo lét, Hải Thụy chăm chú đọc sách, so với lúc mới vào chiếu ngục, hoàn cảnh hắn đã tốt hơn rất nhiều, có bàn có ghế, có chăn đệm, có người đưa cơm, với hắn mà nói thế là đã đủ.



Nhưng hoàng đế bao lâu như thế còn chưa giết mình làm hắn rất bất ngờ, hắn hay tin mẹ già và thê tử đã về tới Quỳnh Châu, dựa vào mười mấy mẫu ruộng có thể sống an bình, hắn có thể không cần vướng bận gì nữa.



Xem xong một chương, Hải Thụy duỗi cho đỡ mỏi, lúc này nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ngục tốt dùng thìa sắt gõ cửa, báo cơm, hắn liền cầm bát gỗ để ban cửa, sau đó tiếp tục ngồi xuống xem sách.



Khi tiếng gõ đi xa, hắn nhìn vào cái bát của mình vẫn trống không.



Hắn chẳng để ý, cửa mở ra, ngục tốt cầm đèn lồng mang một cái hộp thức ăn to vào tươi cười khách khí mời Hải lão gia dùng cơm chứ không hùng hổ như thường ngày.



Sớm muộn vẫn cứ tới, Hải Thụy khẽ thở dài, ngục tốt định nói gì đó nhưng thấy mặt Hải Thụy vô cùng nghiêm túc, không dám lên tiếng, chỉ đặt từng bát cá thịt lên bàn, lại còn có một bầu rượu.



Hải Thụy lại thở dài lần nữa, rồi khôi phục bình tĩnh, nói với ngục tốt:

- Rót rượu.

Ngục tốt cũng rất nghe lời, Hải Thụy cầm chén lên ngửa cổ uống cạn, ngục tốt vừa rót xong cho mình một chén thì bị Hải Thụy lấy mất uống cạn.



Ngục tốt cười ngượng ngập:

- Ngài ăn đi, đừng uống rượu xuông.



- Cũng được.

Hải Thụy gật đầu cầm đũa gắp thức ăn, nhai thong thả, thần thái nghiêm túc, giống như đang tiến hành một loại nghi thức gì đó. Chẳng phải vì bữa ăn cuối, mà vì gia giáo từ nhỏ nhà hắn như thế.



Một bữa ăn mất chừng hai khắc, thức ăn, rượu đều vào bụng hải Thụy sạch sẽ. Ngục tốt tròn mắt, sao người thì gầy mà ăn còn hơn trâu? Đó là phần ăn cho tận bốn người.



Hải Thụy dùng ống tay áo lau mồm, cảm thấy nên cám ơn ngục tốt, liền nói:

- Thức ăn ngon lắm.



- Đương nhiên ạ, mua ngoài Tùng Hạc lâu, tốn những một lượng mà.

Ngục tốt cười lấy lòng.



- Ngươi tốn công rồi.



Được hắn tán thưởng, ngục tốt cười toe toét:

- Nếu ngài thấy chưa đủ, tiểu nhân đi gọi thêm một phần nữa.



Hải Thụy lắc đầu:

- Không cần, ta no rồi ... Lên đường đi.



Ngục tốt ngẩn ra:

- Ngài kiên nhẫn một chút, dù sao cũng chỉ vài ngài nữa thôi.



Hải Thụy ngạc nhiên:

- Lại có quy củ ăn cơm chặt đầu trước mấy ngày cơ à?



- Cơm chặt đầu.

Ngục tốt vỗ đầu cười :

- Đều tại tiểu nhân không nói rõ làm đại nhân hiểu lầm, đây không phải là cơm chặt đầu.



Hải Thụy lúc này mới chú ý nhìn thấy hắn quấn vải trắng ở hông, cau mày hỏi:

- Ngươi để tang cho ai đấy?



- Ngài còn chưa biết sao?

Ngục tốt ghé tới gần nói nhỏ:

- Hôm nay di chiếu phóng thích gián thần đưa ra, ngày đại nhân thoát lao ngục không xa nữa. Tiểu nhân làm thế là chúc mừng ngài.



Hải Thụy tức thì mắt trố ra, mặt trắng bệch, người cứng đờ như bị điểm huyệt.



Ngục tốt thầm nghĩ :" Đại nhân mừng quá đây mà, ngàn vạn lần đừng có bị điên nhé."



- Đại nhân, đại nhân.

Ngục tốt đẩy Hải Thụy một cái, thấy hắn ôm ngực từ từ ngồi xuống, người run rẩy, nước mắt tuôn trào, rượu, thức ăn vừa rồi không ngừng từ miệng nôn ra, hắn ra sức tát mình , nhưng dù thế nào cũng không giải tỏa được một phần vạn đau đớn trong lòng.



Ngục tốt ngẩn ra, sao nghe thấy xuất ngục lại khóc thành ra thế này, trông không giống vui mừng, liền tới khuyên can. Hải Thụy vẫn khóc cực kỳ đau đớn, cuối cùng đâm đầu vào tường, may mà ngục tốt sợ hắn có gì bất chắc luôn theo dõi sát giữ lại, nên Hải Thụy mới không tự sát thành công.



Sợ Hải Thụy tìm cái chết, ngục tốt trói hắn vào ghế, Hải Thụy khóc tới gất đi tỉnh lại, khóc suốt một ngày tới kiệt sức. Gia Tĩnh đế nếu có linh biết người duy nhất khóc thương cho mình là Hải Thụy không biết có cảm tưởng gì.



Bất kể thế nào đất lại trở về với đất, người chết đã đi, người sống vẫn phải tiếp tục.