Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 768 : Khoảng lặng nhỏ (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Các ngươi tất nhiên là y và Trương Cư Chính rồi, Từ các lão đúng là cao thủ, chỉ một phen dốc bầu tâm sự đã kéo quan hệ sư đồ trở lại.



Thẩm Mặc thầm nghĩ, ngồi xa giá một lần mà hiệu quả quá lớn, hai vị đại nguyên lão đều tranh nhau giúp mình nhập các. Nhưng lúc này nhập các bị kẹp giữ Từ Giai và Cao Củng thì sung sướng gì?



Nếu được chọn y thà làm thượng thư, ít nhất không cần cả ngày nhìn mặt ai, còn làm được chút việc thực.



Nhưng nhận lời người này sẽ đắc tội với người kia, thật khó cho y.



Đại tang xong, triều đình từ trên xuống dưới đều thở phào, một tháng qua không được tắm, không được cạo mặt, không được thay y phục, làm người ta phát điên.

Quan viên thủ hiếu trong nha môn còn có thể lén tắm rửa, về nhà thả lỏng, chứ các vị đại nhân cùng hoàng đế trong cung không thể hàm hồ được, cho nên ai nấy cứ như tù phạm.



Nhìn dáng vẻ đối phương, các vị đại nhân cười khổ, vội vã từ biệt, rồi ai nấy về nhà tắm rửa.



Thẩm Mặc không về nhà ngay mà cùng đám Thẩm Minh Thần tới Đông Xưởng.



Ở cửa đợi chốc lát, một nam nhân mặt gầy gò, tóc dài xõa bên vai đi ra. Từ khi biết hoàng đế giá băng, Hải Thụy không chải tóc, trên đầu chỉ buộc một tấm khăn, trừ hai mắt và mũi thì khuông mặt bị râu tóc che kín.



Thẩm Mặc vốn thấy mình luộm thuộm không dám gặp ai, thấy hắn tệ hơn mình, liền chắp tay nói:

- Cương Phong huynh, chúc mừng.



Hải Thụy ngẩng đầu lên, Thẩm Mặc giật mình đối mắt luôn sắc bén giờ ảm đạm chẳng còn sức sống, gọi tiếng nữa:

- Cương Phong huynh.



Hải Thụy chẳng trả lời, cứ dựa vào tường đi không mục đích, Thẩm Mặc đi theo. Hai người cứ thế đi đúng một canh giờ, đột nhiên thấy một tấm biển lớn, Thẩm Mặc hô lên:

- Ta mời huynh đi tắm.

Thì ra bất tri bất giác hai người tới trước cửa một nhà tắm.



Hải Thụy chưa phản ứng đã bị Thẩm Mặc kéo vào trong.



Tiểu nhị chào mời:

- Chà, các vị đại gia, lần đầu tới phải không, thật đúng lúc, ao nước vừa mới thau, mới đổ nước vào, mau mau vào trong. Xin hỏi mấy vị tắm ạ?



- Hai.



- Hai vị ngâm ao hay là ngâm bồn ạ?

Tiểu nhị lại hỏi.


Chưởng quầy lầu bầu:

- Ai bảo tại hạ có mắt không tròng, tiểu điểm tự nguyện bớt tám lượng, đại lão gia trả mười lượng coi như xí xóa với hắn.



- Trả tiền cho ông ta.

Thẩm Mặc nhìn Thẩm Minh Thần, nói:

- Thiếu bao nhiêu trả bấy nhiêu, anh hùng hảo hán không chịu ơn tiểu nhân.



Hán tử kia người run lên, cảm kích nhìn Thẩm Mặc.



Thẩm Minh Thần trả hết 18 lượng cho chưởng quầy, hỏi:

- Ngươi kỳ quái thật, nếu hắn không trả nổi tiền vì sao không đuổi sớm mà đợi tới bây giờ?



- Ài, tại hạ bị hắn lừa.

Chưởng quấy thấy tiền, tất nhiên có sai nói vậy:

- Hắn nói mình có quân chức, còn lấy văn thư cho xem, đúng là không phải giả, nên cho rằng hắn chẳng thiếu vài đồng, cho nên mới để nợ .. Ai ngờ đợi mấy tháng trời, chẳng thấy tiền đâu, hắn thì bệnh chết đi sống lại, nếu tiếp tục thế này cái hiệu nhỏ của tại hạ bị sập mất.



- Đừng lắm lời, cầm tiền rồi thì xéo đi.

Hán tử kia bị nói ra chỗ xấu thì tức giận:

- Sau này nhất định rỡ cái quán của ngươi.



Chưởng quầy nhớ tới bộ dạng hung dữ có hắn, rút cổ lại, chuồn mất.



- Thả hắn ra.

Thẩm Mặc đã mặc xong y phục, ra lệnh.



Hồ Dũng do dự một chút rồi nghe theo, nhưng hán từ kia vẫn nằm trên mặt đất.



- Đứng lên đi.

Hồ Dũng đá hắn.



- Mẹ nó.

Hán tử kia chửi một tiếng, cố gượng ngồi dậy, chắp tay nói:

- Đa tạ tiên sinh tương trợ, xin để lại danh tính chỗ ở, ngày sau Lý Thành Lương sẽ trả lời gấp mười.