Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 768 : Khoảng lặng nhỏ (2-5)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Thẩm Mặc cảm giác cái tên này quen quen, nhưng không nhớ ra nghe ở đâu, cười nói:

- Gặp nhau là có duyên, ta thấy ngươi là một hào kiệt, cần gì nhớ chút việc nhỏ.



Hán tử kia cười hăng hắc:

- Nếu không có ngài giúp, hiện giờ tại hạ , khụ khụ ... Đã ở trong đại lao Thuận Thiên phủ rồi.



Thẩm Mặc thấy sắc mặt hắn rất xấu, quan tâm hỏi:

- Ngươi bệnh sao?



- Khỏe lắm.

Hán tử kia lắc đầu, định khoe khoang sức mạnh, không ngờ hai chân nhũn ra, may mà Hồ Dũng nhanh tay đỡ lấy không thì ngã dập mặt:

- Đại nhân tên này người nóng hầm hập, đúng là bệnh rồi ... Nếu không bệnh, đám huynh đệ chẳng giữ nổi hắn.



- Dọn đồ của hắn, đưa về nhà trước.

Thẩm Mặc cứ cảm thấy cái tên này quen quen, nên muốn đưa người về trước rồi hỏi.



Rời nhà tắm, Thẩm Mặc bảo Hải Thụy:

- Nhà huynh chẳng còn gì, tới nhà ta đi.



Hải Thụy lắc đầu:

- Hạ quan không hưởng nổi phú quý của đại nhân ... Đại nhân yên tâm, hạ quan không tìm cái chết đâu.



- Thế thì tốt.

Thẩm Mặc bấy giờ mới yên tâm để hắn đi.



Chia tay với Hải Thụy rồi Thẩm Mặc vội vã về nhà, sở dĩ y đi tắm trước là sợ để lại ấn tượng xấu với đám nhỏ, càng sợ khiến tiểu khuê nữ hoảng sợ.



Về đến nhà thì đã là trưa, vợ con đều mong ngóng từ lâu, cả nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, tất nhiên đều cao hứng, quây quần ăn cơm đoàn viên. Trong bữa cơm Thẩm Mặc khen ba nhi tử một hồi, trọng điểm biểu dương Thập Phần và A Cát, nói bọn chúng đã lớn, hiểu chuyện rồi.



Hai đưa bé cắm đầu ăn cơm, tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, sắc mặt Nhược Hạm cũng quái dị, tựa hồ không đồng tình lắm.



- Sao thế?

Thẩm Mặc hỏi vợ.



- Khó khăn lắm mới về được, hôm khác hãy nói.

Nhược Hạm trừng mắt nhìn hai thằng tiểu quỷ, thở dài:

- Khuê nữ lại không nhận ra chàng nữa rồi, có ai làm cha như thế không?



Thẩm Mặc thuận theo ý tứ của thê tử, bế lấy khuê nữ, trêu:

- Tiểu nha đầu đúng là quý nhân hay quên, mau gọi cha đi..

Kết quả Bảo Nhi chẳng hề khách khí khóc toáng lên, làm y luống cuống chân tay.



Mãi mới dỗ được khuê nữ, lúc này đã là chiều, Thẩm Mặc giao Bảo Nhi cho Nhược Hạm , nói:

- Ta tới phía trước thăm mấy vị tiên sinh, ăn tối xong sẽ về.



Qua thùy hoa môn tới thư phòng tiền viện, ba vị tiên sinh đều có mặt, không không khí có chút khác lạ.



Thẩm Mặc làm như không có chuyện gì đi vào.



Ba người đứng dậy hành lễ, Thẩm Mặc đáp lễ, nói:

- Ba vị tiên sinh vất vả rồi, tám tháng qua toàn dựa vào các vị cả.



Hàn huyên qua loa một chút, đề tài kia vẫn không tránh nổi, Thẩm Minh Thần xấu hổ nói:

- Đang muốn xin lỗi đại nhân, ngài biết chuyện Tam Công Hòe rồi chứ?



- Biết.

Thẩm Mặc gật đầu, ba người họ không thương lượng với y, sửa đổi kịch bản của cuộc biện luận, thay những lời chấn động cả kẻ điếc thành lời không đau không ngứa, giải thích lại "quân quân thần thần", nói không thể chỉ yêu cầu thần dân trung hiếu một chiều với quân vương, mà hoàng đế cũng phải trọn nghĩa vụ với bách tính.



Dù ngôn luận rất kinh người, nhưng căn bản không dao động quân quyền tối cao vô thượng, khi đó Thẩm Mặc thực sự rất tức giận.



- Vì sao?

Thẩm Mặc hỏi:

- Các vị không định giải thích cho ta à?



- Vì đại nhân quá mạo hiểm.

Vương Dần thản nhiên nói:

- Đi ngược lại phương châm chúng ta định ra, vì tránh công sức của ngài bị hỏng trong sớm tối, nên tại hạ mới bỏ đi nội dung quá khích. Tại hạ cho rằng như thế là đúng, trong thư không tiện giải thích, đành tự ý quyết định.



- Tiên sinh không thấy như thế chẳng gây ra được chút gợn sóng nào sao?

Thẩm Mặc cau mày.



- Tại hạ lại thấy vừa vặn, đại nhân, mộng tưởng của ngài là mộng tưởng của chúng tôi, xin hãy tin tưởng chúng tôi.



- Chúng tôi vì chuyện này thương lượng nhiều ngày.

Dư Dần tiếp lời:

- Đồng thời nghĩ ra kế hoạch toàn vẹn, mời đại nhân xem xét.

Đương nhiên thứ này không thể viết ra giấy, phải nhờ hắn dùng miệng trình bày.



- Rửa tai lắng nghe.



- Muốn trừ họa hại thì phải truy cứu tới cái gốc của nó.

Dư Dần nghiêm túc nói:

- Đại Hiến Chương tất nhiên là châu ngọc, nhưng nước Anh cách xa vạn dặm, tình hình lẫn chính thể khác xa chúng ta, nếu như cứng nhắc áp dụng sẽ thành trái đắng. Muốn thực hiện quân thần đồng trị ở Đại Minh, thì phải cho mọi người biết, vì sao 2000 năm qua đều là quân vương độc trị.



- Quan trọng là ở hai chữ "Tần chế", mặc dù triều Tần tiêu tan mau chóng, nhưng văn hóa chính trị của nó lưu họa cho đời sau tới 2000 năm chưa tan. Doanh Chính chết, Tần triều diệt nhưng Tần chế truyền đời mãi mãi, cuối cùng "pháp lý nho biểu" trị thiên hạ biến thành "tam cương ngũ thường" kiềm chế vạn dân bách tính.



- Hạch tâm của Tần chế là thần thánh hóa quân quyền, Tần vương tự xưng hoàng đế, còn xưng là "chân long", là "thiên tử". Giúp những lời nói dối của ông thành "công lý" là hai kẻ truyền nhân của Tuân học, Hàn Phi và Lý Tư. Hai người này ngoài nho trong pháp, cổ xúy lấy hình phạt tàn bạo thực hiện cái gọi là cương thường. Một mặt trắng trợn thông qua hình phạt nghiêm khắc kiềm chế thần dân, một mặt thông qua các loại nghi thức tế tự, xác định địa vị sùng cao của hoàng đế, cuối cùng ép dân chúng thừa nhận quân quyền bất khả xâm phạm của hoàng đế . Đại Tống luật cũng thế, Đại Minh luật cũng vậy, không có bất kỳ một điều nào kiềm chế hành vi hoàng đế, sinh sát đều nằm trong một ý niệm của ông ta.



- Nói rất hay.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Cho nên xưa nay ta khinh bỉ lời biện luận "minh quân" và "hôn quân" của đám sĩ đại phu, khác nhau chẳng qua là một chút mà thôi. Toàn bộ vẫn dựa vào tố chất con người và lương tâm hoàng đế.



- Mà trong hoàn cảnh chí cao vô thượng, giàu có không gì không có, mốn dạy ra một hoàng đế tốt gần như là bằng không.

Dư Dần tán đồng:

- Cho nên thời bình chỉ là ngẫu nhiên, loạn là đương nhiên.



- Vậy chẳng phải đã có đáp án rồi sao?

Vương Dần trầm giọng nói:

- Thần hóa quân quyền, chính là bí mật độc trị của vua, muốn phá vỡ sự độc trị này phải phá vỡ sự thần hóa của nó.



- Mà qua hơn 2000 năm, loại thần hóa này đã biến thành một loại tiêu chuẩn cụ thế, thành công lý không được chất vấn. Một, hoàng quyền do trời ban; hai, hoàng quyền vô hạn; ba, hoàng quyền hoàn mỹ. Không phá vỡ ba công lý lớn này, không dao động đượng quân quyền, càng không nói tới cương thường.



- Chúng ta muốn đạt được mục đích phải đảo lộn ba đại công lý đó, cho nên chúng tôi diễn giải lại "quân quân thần thần", đề xuất hoàng đế muốn được thiên hạ trung hiếu, tiền đế là phải bỏ sức cho thiên hạ. Tức phủ định hoàng quyền vô hạn, phủ định hoàng quyền hoàn mỹ.



- Thực ra đầu tiên ta đưa ra cách nói "thượng cổ vô quân vương, thiên hạ cùng trị vì, là phủ định hoàng quyền do thần ban.

Thẩm Minh Thần nói:

- Nhưng hai vị lại phủ quyết, nói như thế nhất định sẽ gây phiền phức, phải làm dần từng bước một.



- Theo bố trí của đại nhân, biện luận Tam Công Hòe chỉ là bước đầu trong kế hoạch.

Sợ Thẩm Mặc không chịu nổi, Dư Dần nịnh:

- Tiếp theo thư viện, trường học, báo chí Giang Nam sẽ tiếp tục thảo luận cuộc biện luận này, từng bước một, lâu thì năm ba mươi năm, nhanh thì mười hai mươi năm, sẽ phá bỏ mê tín về quân quyền.



- Quan trọng là phải dẫn dắt suy nghĩ của sĩ lâm, thực ra người bất mãn với hoàng quyền ngày một nhiều, chỉ là mọi người chưa nghĩ ra mà thôi, đợi chúng ta mở toang cánh cửa.

Vương Dần tổng kết.



Thẩm Mặc cảm khái từ tận đáy lòng:

- Ta kém xa chư vị.

Y luôn cho rằng bằng vào hơn 500 kiến thức, mình nhìn mọi thứ rõ hơn người xưa. Hiện giờ ba vị đại tài dùng hành động thực tế cho y biết, chỉ cần mở một cách cửa sổ cho họ, hạ trả lại cho y một thế giới.



Ba người vội khiêm tốn:

- Không có đại nhân nhìn xa trông rộng, trình bày "quân thần đồng trị", chúng tôi cả đời không nghĩ xa như thế.


- Vậy thiếp không được gặp con nữa sao?

Vành mắt Nhu Nương đỏ lên.



- Không tới mức đó, mỗi tháng thế nào cũng có thể về nhà vài ngày.

Nhớ lại lúc dạy học cho Long Khánh, hơi chút là hắn kêu bệnh xin nghỉ, Thẩm Mặc khẳng định:

- Sẽ thường được nghỉ.

Hi vọng vị hoàng đế quý trọng thân thể của mình như thế, cũng thương nhi tử của mình.



- Vậy, lão gia quyết đi.

Nhu Nương thấy Thẩm Mặc không nói, nghĩ y đang khó xử:

- Thiếp thân chấp nhận hết.



- Ừm, chuyện này nói sau.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Không còn sớm nữa, ngủ thôi, sau này muốn ngủ nướng khó lắm.



- Vì sao?



- Nàng tưởng hoàng đế nào cũng không lên triều à?

Thẩm Mặc làu bàu một câu chìm vào giấc ngủ:

- Ngày tháng khốn khổ sắp tới rồi.



~~~~~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc đang ngáy khò khò thì Long Khánh đế lại mất ngủ, chẳng phải vì cung thất to lớn làm hắn ngủ không quen, mà thấp thỏm vì tảo triều sắp tới.



Ban ngày diễn luyện vô số lần, tựa hồ chẳng khó gì, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy đám đại thần đỏ mặt tía tai cãi vã, làm hắn không sao chớp mắt được.



Lý nương nương bên cảnh cũng bị hắn làm không ngủ yên, lại chẳng thể nổi giận, đành kiên nhẫn an ủi, nhưng nói thế nào cũng vô ích, hờn dỗi nói:

- Cùng lắm coi các đại thần như củ cải là xong hết.



Long Khánh mắt sáng lên:

- Hay lắm, coi họ như củ cải, cô .. À không trẫm có gì phải lo.

Thế là lầm bẩm, một củ cải, hai củ cải ... rốt cuộc cũng ngủ được.



Lý nương nương thấy Long Khánh chẳng ngó ngàng tới mình lăn ra ngủ say, tức giận nhìn hắn, nói không ra tiếng :" Ngươi mới là củ cải ..."



~~~~~~~~~~~~



Hôm sau Thẩm Mặc vốn định ở nhà với vợ con thì lễ bộ lại phái người tới mời.



Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên, vì y vẫn đang thời gian nghỉ bệnh, chưa được triều định triều hồi, đáng lẽ không có bộ vụ nào tới mình mới đúng.



- Chuyện liên quan tới buổi tảo triều.

Hai lang trung mời y giải thích:

- Ân đại nhân mời ngài tới định đoạt.



Thẩm Mặc hiểu ra, vì y được coi là nhân tuyển hàng đầu cho lễ bộ thượng thư, cho nên Ân Sĩ Chiêm sợ chọc giận y, không dám tự quyết.



- Bảo Ân đại nhân định đoạt là được.

Thẩm Mặc không muốn làm người nhà thất vọng, càng không muốn chỉ chỏ người khác.



- Ân đại nhân nói, nhất định phải mời ngài tới, nếu không tảo triều xuất hiện sơ xuất, thì bộ mất mặt.



- Sao có sai sót được.

Thẩm Mặc cười:

- Cứ làm theo nghi thức là được.



Lang trung cười ngượng ngập:

- Chính vì không biết "nghi thức" thế nào mới mời đại nhân tới định đoạt.



Thẩm Mặc không từ chối được nữa, mời họ dùng trà rồi báo với người nhà.



~~~~~~~~~~~~~~~



Vợ con rất hiểu cho y, biết tân đề mới đăng cơ, có nhiều việc phải làm, giúp y thay quan phục, chuẩn bị kiệu.



Trong nha môn Ân Sĩ Chiêm cùng một đám lang trung đã đợi từ lâu, xúm xít xung quanh mời vào hậu đường. Sau khi hàn huyên qua loa, Thẩm Mặc vào chính đề:

- Chuẩn bị cho buổi tảo chiều ra sao rồi?



- Ài chẳng ra làm sao, nếu không đã chẳng cần làm phiền đại giá của ngài.

Ân Sĩ Chiêm cười méo miệng, nói với Hồng Lư tự khanh Cảnh Bình Đức:

- Cảnh đại nhân nói với bộ đường đi.



Cảnh Bình Đức chắp tay với Thẩm Mặc:

- Nói ra thật khó tin, triều ta gần 200 năm qua, lại không có ghi chú hoàn chỉnh về hội triều, trên Hội Điển cũng chỉ ghi chép qua loa vài việc, thiếu sót cực nhiều. Ban đầu đều dựa vào quan viên Hồng Lư tự đời đời truyền nhau, nhưng năm Gia Tĩnh tới 30 năm rồi chưa cử hành tảo triều , tới nay chẳng còn ai nhớ nữa, không biết nghi lễ có phù hợp năm xưa hay không? Cho nên mới đành nhờ tới bộ đường.



Hắn lấy ra mấy ví dụ, như thời gian tảo triều giờ sửu xếp hàng, giờ dần chuông vang, cửa cung mở, chỉ sơ qua vài nghi thức, phải đau đầu bổ xung.



Nghe hắn báo cáo, Thẩm Mặc nói:

- Không cần quá khẩn trương, nếu không có nghi thức cố định, có thể làm theo lễ pháp. Anh Tông, Vũ Tông cũng đã từng sửa nghi lễ triều hội.



Mọi người đều gật đầu xưng đại nhân anh minh, thực ra chuyện này bọn họ biết hết, chỉ đợi người tới chịu trách nhiệm thôi.



Thẩm Mặc cũng biết bọn họ tính thế, có điều lãnh đạo không chịu trách nhiệm thì ai chịu? Dù y có thể chối từ, nhưng sẽ mất lòng người, để lại tiếng xấu thì không hay.



Cho nên y không nói nhiều, bảo Hồng Lư tự viết ra quy trình lễ nghi, sau đó cho vào ống tay áo đứng dậy:

- Chuyện không thể chậm trễ, bản quan đi xin chỉ thị quốc lão.



Mọi người tiến y ra cửa.



Hai ngày tiếp đó, Thẩm Mặc lấy lý do thỉnh giáo nghi lễ, đi tới hết các phủ đại học sĩ, thượng thư ... Kỳ thực không cần thỉnh giáo nhiều người như thế, nhưng y có mưu đồ khác.



Thông qua phân tích của ba vị mưu sĩ, Thẩm Mặc đã quyết, nếu có cơ hội, có điều kiện, lại muốn nhập các, thì không thể ra vẻ thanh cao, đợi miếng bánh trên trời rơi xuống được.



Hoặc không làm, hoặc phải làm cho tốt, nhập các thị vào cho phong quang, hoành tráng, không thể trở thành thứ dồ cảnh được. Nên y tranh thủ cơ hội kéo gần quan hệ với các đại nhân nắm phiếu bầu, tuy thời gian ít, nhưng dưới tình huống không có đối thủ mạnh, chút giao tình cũng có tác dụng lớn.



Đương nhiên chính sự vẫn là số một, ban ngày y đi bái phỏng khắp nơi, buổi tối cùng các vị mưu sĩ thảo luận xác định nghi thức tảo triều.



Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới mùng 1 tháng 9.



Sáng sớm hôm đó, thành lâu các nơi đánh trống xong, đột nhiên trên đường phố trở nên huyên náo, các loại kiệu, xe ngựa, từ đường lớn ngõ nhỏ xuất hiện tới con đường đến Tử Cấm Thành.



Tiếng quát tháo tránh đường, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, đánh thức bách tính ngủ say, bọn họ vội vã chạy ra cửa nhìn thì thào với nhau:

- Bao nhiêu quan chạy đi đâu thế?

- Hay là chạy loạn?

- Chẳng lẽ người Mông Cổ đánh tới rồi.



- Bảo các ngươi thiếu kiến thức còn không phục.

Mấy vị lão nhân cao tuổi bày ra cái vẻ "bách sự thông":

- Các quan lão gia đi tảo triều đấy.



- Tảo triều? Giống như trong kịch sao?

Người trẻ tuổi hỏi.



Người già khoe khoang chuyện năm xưa:

- Năm xưa khi tiên đế còn là một tiểu thanh niên, cũng bằng các ngươi thôi, nhưng chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đốt đèn lên triều. Về sau Dương các lão sợ tiên đế mệt, cho nên mới đổi giờ tảo triều. Thời đó ngày nào cũng thấy cảnh này.

Ông ta mặt đầy hạnh phúc:

- Chỉ nghe thấy tiếng động này mới thấy làm bách tính sướng hơn làm quan.

Rồi chui vào chăn ngủ tiếp.