Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 769 : Tảo triều (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Đối với các vị quan lão gia quen với tác phong tản mác, thì thực sự là khó chịu. Dậy quá sớm, trời lại rét run cầm cập.



"Hắt xì" đêm qua lại có mưa, mặc dù mặc áo ấm, nhưng bị gió thu thổi qua, Thẩm Mặc vẫn bị hắt hơi.



Thực ra y có thể không tới tảo triều, nhưng hiện giờ có mục tiêu rõ ràng, đương nhiên phải tỏ ra chăm chỉ một chút. Vì thế cố ý dậy thật sớm, ngồi kiệu tới Đông Trường An, ở đây không cho ngồi kiệu cho nên y xuống đi bộ ...

Luật này đã gần như bị phế bỏ dưới triều Gia Tĩnh rồi, nhưng giờ là triều mới, Thẩm Mặc chẳng dại mạo hiểm có cớ cho đám ngự sử đàn hặc.



Nói ra thật khéo, mới đi đượng một đoạn đã gặp Trương Cư Chính.



Trương Cư Chính vẻ mặt nặng nề như đang suy nghĩ việc gì, gọi mấy tiếng mới quay lại mỉm cười:

- Lâu lắm không gặp Chuyết Ngôn huynh rồi.



- Đúng là lâu lắm rồi không gặp.

Trương Cư Chính chưa đủ tư cách nhập cung thủ hiếu, nên hai người giờ mới gặp nhau.



Trương Cư Chính nhìn Thẩm Mặc, thấy y để râu, vỗ tay nói:

- Ta bảo sao huynh thay đổi lớn, té ra là do chòm râu, phong tư này đúng là làm người ta khuynh đảo.

Người xưa chú trọng ba mươi nuôi râu, Thẩm Mặc năm nay vừa tròn ba mươi, để râu năm chỏm, phối hợp với phong cách văn nhã, phiêu dật mang cho người ta cảm giác là kẻ có thể thành đại sự.



Thẩm Mặc cười lớn:

- Nói thế chẳng hóa Thái Nhạc huynh khuynh quốc khuynh thành rồi sao?

Trương Cư Chính có chòm râu dài rất đẹp, nhìn đạo mạo hiên ngang, khiến người ta tự ti không thôi.



- Đừng khen nhau mãi nữa, đi nhanh nào, nơi này không phải chỗ nói chuyện.



Hai người tới Ngọ môn, chưa tới giờ nên cửa cung chưa mở, bên cạnh tuy có trị phòng để đợi vào triều, nhưng Trương Cư Chính không có ý vào, Thẩm Mặc đành đứng ngoài.



Rất lâu sau Trương Cư Chính mới nói nhỏ:

- Cuối cùng cũng tới tảo triều, ngày này đợi quá lâu rồi.




Thẩm Mặc đứng ở phía bên phải vị trí thứ sáu, trong hàng có mười hai người, là bốn vị đại học sĩ, 5 vị thượng thư, hai vị đô ngự sử, đây là địa vị của y hiện nay trên triều đường. Đương nhiên chưa tĩnh lão gia hỏa đang đợi hồi triều.



Có điều xếp thứ mấy chẳng quan trọng, vì hiện giờ y vẫn đang "nghỉ bệnh", lên triều chỉ là biểu thị y đã bình phục, trước khi chính thức nhậm chức, im lặng là vàng.



Những vị đại nhân thân mang trọng trách kia chẳng được ung dung như y. Vì chịu tang cho tiên đế, bọn họ lỡ một tháng chính vụ, phải làm bù, cho nên mỗi người ôm cả sấp bản tấu dầy như viên gạch, đang đợi ném ra.



Theo tôn ti do thủ phủ tấu đầu tiên, lão Từ ra khỏi hàng khom người nói:

- Bệ hạ, thần có bản tấu.



- Đưa lên.

Long Khánh vì khẩn trương nên giọng hơi run run.



Đợi Mã Toàn nhận tấu đưa cho Long Khánh, Từ Giai bẩm:

- Bệ hạ kế thừa đại thống, chuyện quan trọng hàng đầu là thu phục nhân tâm, phương pháp tốt nhất là quán triệt hai chiếu. Di chiếu tiên đế đã ban được một tháng, chiếu đăng cơ của bệ hạ đã công cáo thiên hạ, hiện giờ là lúc tuân theo lời hứa, thần dân thiên hạ ắt xưng tụng bệ hạ nhân hiếu thủ tín...



Nhắc tới chuyện cụ thể, Long Khánh không còn khẩn trương nữa:

- Trước tiên là từ .. À không, khanh cho rằng nên làm thế nào?



- Theo ngu kiến của lão thần.

Từ Giai hắng giọng, nói đầy khí thế:

- Đầu tiên phóng thích phục chức người bị giam giữ, đồng thời Tam pháp ti thẩm lý đám Vương Kim, luận tội, nghiêm hình ...



Nội dung di chiếu và chiếu đăng cơ gần trung lặp nhau, Từ Giai chẳng qua xin thực thi mà thôi. Bách quan và thần dân lòng người khoan khoái, cầu mà chẳng được. Nhưng bọn họ bất an là, Long Khánh có chấp nhận hành vi bất kính với tiên đế này không?



Nhưng Từ Giai không lo, ông ta nhìn ra, Long Khánh mang oán hận với Gia Tĩnh, thậm chí còn coi đây là con đường phát tiết hiếm có.



Huống chi trong triều Gia Tĩnh, Long Khánh chẳng khác gì tù phạm, gạt ngoài triều chính, chẳng liên hệ gì với bất kỳ đại sự nào, không cần gánh trách nhiệm với triều cũ, cho nên dù phục chức quan viên cũ hay trừng phạt đám phương sĩ, hắn chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.