Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 770 : Chẳng nổi ba ngày (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Tới trước cửa cung, Thẩm Mặc dừng lại, vì nơi này là hậu cung rồi, ngoại thần không được phép tự ý đi vào, ít nhất phải đợi Mạnh Xung thông báo rồi hẵng hay.



Cao Củng vốn định đi thẳng vào, thấy y dừng lại cũng dừng theo. Mạnh Xung mời họ vào, nhưng Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Làm phiền công công bẩm báo một tiếng.



- À, vâng.

Mạnh Xung tuy nghe theo, nhưng trong lòng cảm thấy thừa thãi.



Đợi hắn đi xa, Cao Củng nói nhỏ:

- Giang Nam cẩn thận quá.



Thẩm Mặc cũng nhỏ giọng đáp:

- Đây là nơi nào? Biết bao ánh mắt đang theo dõi? Các lão muốn cung cấp đạn pháo cho những kẻ đối đầu sao?



Câu này của Thẩm Mặc có ý cảnh báo, Cao Củng thông minh nhường nào, tim thắt lại, hổ thẹn nói:

- Đa tạ Giang Nam nhắc nhở, đúng là không nên càn rỡ.

Ông ta bất giác nhớ tới hành động của mình trong tháng Gia Tĩnh bị bệnh, mang đồ dùng trong cung về nhà, khiến Hồ Ứng Gia liều mạng công kích.



Trước kia Cao Củng cho rằng Từ Giai ngứa mắt với mình nên sai người hãm hại, giờ nhận ra, hiển nhiên tại mình lộ sơ hở trước, nếu không làm gì sai, Hồ Ứng Gia muốn hãm hại cũng không được.



Dù chỉ là hai câu đối thoại không thể đơn giản hơn, nhưng quan hệ hai người đã thân mật hơn nhiều.



Một lúc sau Mạnh Xung đi ra mời hai người bọn họ vào, Long Khánh đế đang nằm trên một chiếc ghế dài, thấy hai người bọn họ, hoàng đế cười mệt mỏi:

- Hai vị sư phụ tới rồi, trẫm mệt quá không ngòi dậy nổi nữa.



Hai người luộn miệng không dám, Long Khánh chỉ ghế nói:

- Chuyện tảo triều này đúng là hành xác, hai vị sư phụ chắc đói lắm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói vậy.



Ngồi xuống xong, Cao Củng an ủi hoàng đế:

- Các đại thần nhịn mấy chục năm, cho nên hưng phấn một chút, bình thường không như thế đâu, hoàng thượng đừng lo.



Long Khánh có chút buồn cười nhìn Cao Củng, thầm nghĩ :" Sư phụ là người nói hăng nhất đấy." Đương nhiên hắn không để sư phụ phải xấu hổ, mỉm cười gật đầu:
- Ý lão thần đúng là thế.



Long Khánh gật đầu:

- Trẫm biết Cao sư phụ có ý tốt, có điều trẫm cũng lấy lòng người vì phụ hoàng mà ... Thẩm sư phụ có cách gì đẹp cả đôi đường không?



- Tiên đế đã có mật chỉ trước thì đúng là không tiện lấy xuống.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Hay là thế này, hoàng thượng ban cho bọn họ tấm biển nữa, đặt lại tên, vừa thể hiện tôn kính với tiên đế, vừa giúp họ cởi bỏ gông cùm, không chừng còn thành giai thoại.



Long Khánh hứng thú hỏi:

- Viết gì đây?



Thẩm Mặc lau sạch tay cười nói:

- Kỳ thực năm xưa tiên đế sửa tên, ý vốn chưa chắc là không tốt. Lục Tâm cư nghe nói là sáu vị huynh đệ cùng mở, sáu người sáu lòng, sao buôn bán lâu dài được. Tiên đế sửa tâm thành tất. Tức là muốn họ phải đồng lòng, đó mới là ý muốn của tiên đế.



- Thì ra là thế..

Long Khánh gật đầu, như vậy có thể cứu sống cửa hiệu kia, nhưng trong lòng không vui, thầm nghĩ :" Chẳng phải thành tâng bốc lão già đó à?" Nhưng lời đã ra khỏi miệng, khó sửa được, nói có vẻ mất hứng:

- Vậy sửa thành thiên hạ nhất tâm nhé.



Cao Củng lắc đầu:

- Một cửa hiệu nho nhỏ, sao xứng với những chữ khí thế đường hoàng đó? Thẩm đại nhân chắc có chủ ý rồi.



Long Khánh giục:

- Đúng thế, mau lấy giấy bút cho Thẩm sư phụ.



Đây là thư phòng hoàng đế, cho nên giấy bút đều có sẵn, Mạnh Xung nhanh chóng đưa tới trước mặt Thẩm Mặc, mời y viết.



Cao Củng nghển cổ nhìn, thấy chữ đầu tiên liền gật gù, hiển nhiên rất hài lòng với cách giải quyết của Thẩm Mặc.



Viết xong, Thẩm Mặc thổi khô mực, đưa cho Long Khánh.