Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 770 : Chẳng nổi ba ngày (2+3)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Long Khánh nhận lấy đọc to:

- Sản địa tất chân! Thì lệnh tất hợp! Qua thái tất tiên! Điềm tương tất lỗi! Thịnh khí tất khiết! Thủy tuyền tất hương!

Đọc xong cất tiếng khen:

- Quá hay. Trẫm sai người làm tấm biển khác cho bọn chúng treo lên, nếu sinh ý không tốt lên ...

Hoàng đế bỏ câu sau đi, chắc là không thích hợp lắm.



*** làm (thức ăn) phải chuyên chú, vụ mùa phải phù hợp, tương ngọt phải đủ, đồ dùng phải sạch, nguồn nước phải mát.



- Thì cứ tìm vi thần là được.

Thẩm Mặc tiếp lời:

- Cùng lắm thần bao hết cả hiệu đó, ăn củ cải cả đời.

Làm Long Khánh và Cao Củng cười lớn.



Ăn trưa xong, Long Khánh ngự bút biết sau câu kia, đóng cả ấn của mình lên, Cao Củng và Thẩm Mặc thấy bốn chữ "Thuấn trai chủ nhân", cảm giác rất quái dị.



Gia Tĩnh đế từng đề danh ngự thư phòng của mình là Nghêu Trai, con ông ta lấy hiệu này, hiển nhiên là có ý so kè với cha. Nhưng hai cha con này chẳng có chút thành tích nào mà dám xưng Nghêu Thuấn, chẳng khiến người ta cười cho sao?



Nhưng hoàng đế không nhận ra, viết xong liền cười nói:

- Chúng ta đi uống trà nào, trẫm còn có chuyện muốn thương lượng với hai vị sư phụ.



Uống trà một được lúc, Long Khánh thấy hai người đều đợi mình lên tiếng, liền nói thẳng:

- Trẫm muốn lập thái tử, ý hai vị sư phụ ra sao?



Thì ra là thế, hai người hiểu ra nguyên nhân hoàng đế mời bọn họ tới đây. Long Khánh đăng cơ chưa được một tháng, lại đang tuổi sung mãn, nhưng hắn có suy nghĩ này Thẩm Mặc cũng không thấy ngạc nhiên.

Vì từ khi Long Khánh còn chưa lên ngôi đã xuất hiện ý hướng trái ngược mạnh mẽ với cha mình.



Long Khánh bình sinh có hai nỗi đau lớn, một là mẹ đẻ bị phụ hoàng hạ thấp lãnh đạm một cách cực đoan; hai là bản thân đợi tới phụ hoàng chết cũng chẳng được làm thái tử, dù kết quả tuy vấn thế, nhưng dù sao danh bất chính, ngôn bất thuận, tư vị đó thực khó chịu.

Cho nên hắn muốn sớm cấp danh phận cho con trai không làm Thẩm Mặc bất ngờ.



Chuyện này xưa nay do thần tử chủ động xin ý chỉ, với thân phận và quan hệ của Cao Thẩm với hoàng đế, hiển nhiên là thích hợp nhất.



Nhưng làm thế trong mắt bách quan khó tránh khỏi hiềm nghi xu nịnh, đương nhiên trong lòng hoàng thượng chắc chắn thành tâm phúc. Hai người cân nhắc nặng nhẹ rồi tự có quyết định riêng.



Nhận hoàng lệnh xong, thấy Long Khánh mỏi mệt, hai người liền thức thời cáo lui.



Về nhà, Thẩm Mặc thức đêm viết sớ xin lập thái tử, chỉ ngủ được hai canh giờ đã phải thức dậy ăn sáng qua loa rồi lên triều.



Lưu trình vẫn như hôm qua, nhưng không vì thế mà đội ngũ chỉnh tề hơn, mà còn tán loạn hơn. Cũng bình thường, qua ngày đầu háo hứng vì mới mẻ, hôm nay chỉ còn lại mỏi mệt vì liên tục phải dậy sớm.



Nhưng so với hoàng đế thì bọn họ còn tinh thần lắm, Long Khánh mang đôi mắt gấu mèo, ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên long ỷ, thi thoảng lại trượt mình nện phịch mông xuống đất.



Mọi người thầm nghĩ, không giống dậy sớm mà như cả đêm hành quân vậy. Có điều không ảnh hưởng tới nhiệt tình cao vời của bọn họ, bị Gia Tĩnh lạnh nhạt bao năm, cuối cùng cũng có cơ hội phát ngôn, mọi người như uống thuốc kích thích, nói văng nước bọt trên triều đường, thậm chí chửi bới nhau không ngớt.



Thẩm Mặc mang tấu sớ trong lòng nhưng không lên tiếng, vì Cao Củng nói hồi lâu mà chẳng nhắc tới chuyện lập thái tử, không biết nghĩ thế nào. Ông ta chưa lên tiếng mà y đã nói, chắc chắn với lòng dạ không được rộng rãi của ông ta sẽ hận y.



Không ngờ, đợi, đợi mãi thành có sự cố.



Trong thời gian mọi người cãi nhau mệt nghỉ lấy hơi, một giọng nói đầy sức hút vang lên:

- Bệ hạ, thần có bản tấu.



Nghe giọng này, Thẩm Mặc ngẩng ngay đầu lên, ánh mắt Cao Củng cũng chuyển tới, vì đó là Trương Cư Chính.



Trương Cư Chính mặc dù tình cảm với Long Khánh không thể so được với hai người Thẩm Cao, nhưng dù sao có một thời sư đồ, cho nên Long Khánh lấy tinh thần nói:

- Mang lên đây.



Mã Toàn nhận lấy tấu chương, liền nghe giọng vang vọng trong đại điện:

- Thẩn hộ bộ thị lang Trương Cư Chính cẩn tấu, hoàng trưởng tử anh tư kỳ vĩ, duệ trí ôn văn, nhân hiếu chí đức, trong ngoài đều vẹn, xin sớm ngày chính vị đông cung, trên phụng cửu miếu thần linh, dưới thỏa mong mỏi của con dân.



Lời này làm đại điện tĩnh lặng, mọi người không ngờ hắn nhắc tới chuyện này sớm như thế. Vì trong mắt bách quan, vị trí thái tử chắc chắn thuộc về Chu Dực Quân, nhưng nó mới ba bốn tuổi, Long Khánh cũng chỉ 30, thời cơ còn chưa chín muồi.



Thẩm Mặc và Cao Củng đều tiên là nhìn chằm chằm Trương Cư Chính sau đó nhìn nhau, đều thấy vẻ nghi vấn rõ rệt.



Hoàng đế thì phấn chấn, đứng dậy nhìn quần thần:
Thẩm Mặc cười lớn:

- Đừng lo, ta ổn, chiêu này của bọn chúng chưa giết được ta.

Rồi ngâm nga lảo đảo về hậu viện.



Thẩm Mặc về tới phòng là vùi đầu ngủ, hôm sau tỉnh dậy đi tảo triều như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Không ngờ xếp hàng đợi trước ngọ môn nửa ngày trời không thấy cửa cung mở ra, tới khi trời sáng hẳn mới có thái giám truyền chỉ :

- Thánh cung bất an, hôm nay miễn triều.



Quan viên bàn tán xôn xao, bọn họ thấy hoàng đế lâm triều thiếu tập trung đã có nghi vấn, giờ ngày thứ ba đã miễn triều, không khỏi làm người ta muốn hỏi, rốt cuộc hoàng đế có vấn đề gì?



Từ Giai bảo bách quan yên tĩnh, nói với thái giám truyền chỉ:

- Thánh cung bất an, thần thân là thủ phụ phải thăm hỏi, xin công công báo thay.



Thái giám truyền chỉ ỷ vào có hoàng đế sau lưng, lẩm bẩm:

- Hoàng thượng bệnh rồi, không gặp ai hết.



- Ngươi dám ngăn cản ta diện kiến thánh thượng.

Mặt Từ Giai tức thì trầm xuống:

- Chẳng lẽ muốn học Lưu Cẩn.



Tên thái giám đó nào phải đối thủ của Từ Giai, liền xuống nước:

- Vậy nô tài đi thông báo cho thủ phụ.



- Các vị về nhà môn làm việc đi.

Từ Giai quay lại nói với bách quan:

- Lão phu sẽ có câu trả lời cho mọi người.



Bách quan đành bực bội quay về nha môn.



Thẩm Mặc chẳng có nha môn, định về ngủ thì bị người ta gọi lại:

- Thẩm đại nhân.



Quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Bác, liền thi lễ:

- Ngu Pha công.



- Thẩm đại nhân định đi đâu thế?

Dương Bác hỏi:



- Về nhà ngủ, hạ quan còn đang đợi việc mà.



- Nếu không có chuyện gì tới chỗ ta chơi một chút chứ? Ta ngưỡng mộ đại danh Thẩm đại nhân đã lâu, muốn thân cận một chút.



- Ngu Pha công nói đùa rồi, ngài mới là người hạ quan ngưỡng mộ đã lâu.

Thẩm Mặc chắp tay nói:

- Cung kính không bằng tuân lệnh.



Hai người cùng tới trị phòng của Dương Bác ở nha môn lại bộ, nói chuyện trên trời dưới đất, rồi chủ đề vòng qua cửu biên, cả hai đều có kinh nghiệm phong phú, kiến giải độc đáo, nói ra ấn chứng với nhau, cảm giác rất khoan khoái.



Nhưng Dương Bác từ đầu tới cuối không nói tới triều chính, Thẩm Mặc thức thời không nói tới, vì với y mà nói, cuộc hội diện này mang ý nghĩa lớn hơn cả nội dung.



Cuối cùng khi đứng dậy cáo từ, Thẩm Mặc vái thật sâu:

- Đa tạ lão tiền bối chiếu cố.



- Có đáng gì đâu.

Dương Bác vuốt râu nói:

- Ta chỉ ngứa mắt cái bọn chuyên chơi xấu người khác.

Rồi hạ thấp giọng xuống:

- Chuyện Nhật Thăng Long ta không biết gì hết, chưa từng xen vào, nhưng dù sao cũng là đồng hương, Thẩm đại nhân nể mặt cho một chút nhé.



Trước tiên thi ân rồi nói tới yêu cầu, đó là sự khôn khéo của người Sơn Tây.