Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 773 : Tề gia (4+5)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Nhưng giờ chuyện đã thành ra như thế, đành kiên nhẫn đợi nó lắng xuống, dù sao y ở trong phủ ăn được ngủ được, không tin đám người kia chịu nổi ăn gió nằm sương.



Đương nhiên cũng không thể để thời gian trôi đi lãng phí, nên y nỗ lực xem tài liệu làm quen tìm hiểu công việc của bộ



Thấy đại nhân thăng chức không hề có vẻ đắc chí, lại càng thêm cẩn thận, ba vị tiên sinh vui vẻ, tận tâm tính mưu cho y, không ngại nói lời "thuốc đắng dã tật"



Thẩm Minh Thần nói:

- Mọi người bảo đại nhân hành sự không giống người trẻ tuổi, tuy đây mang ý khen. Nhưng tại hạ thấy không tốt, vì người phải làm việc theo thiên đạo, thế nào là thiên đạo " xuân sinh hạ trường thu tàng đông dưỡng", nhân sinh như thời tiết. Đại nhân đang tuổi xuân đắc ý, phải có tinh thần, phải có nhuệ khí, không cần quá thu mình, nếu không thành không hay.



Thẩm Mặc cung kính nói:

- Thụ giáo.



Dư Dần nói:

- Đại nhân bình dị dễ gần, đó là sở trưởng nhưng cũng là thói xấu của đại nhân. Quá dễ gần khó gây dựng quyền uy, lệnh hạ xuống, sẽ bị đùn đẩy, mặc cả. Tại hạ nghe nói, quản gia trước kia của ngài cưới mười hai phòng thiếp, nhưng ngài không nghiêm trừng, lại đưa hắn tới Thượng Hải tiếp tục tiêu dao. Hậu quả là kẻ có chút quyền lực trong phủ không ai không vơ vét đút đầy túi, làm hỏng thanh danh của ngài.



Thẩm Mặc toát mồ hôi:

- Thật sự nghiêm trọng như thế sao?



- Đúng vậy, nhất là thời gian ngài bị giam ở Bắc trấn phủ ti càng quá đáng, không tin ngài tra sổ sách trong phủ là biết. Thánh nhân nói "tề gia trị quốc", chứng tỏ hai điều này tương thông, đại nhân còn trẻ nếu cứ chỉ biết ôn hòa nhân từ, khó gây dựng lên quyền uy, làm việc khó gấp bội.



- Vậy phải làm sao?

Thẩm Mặc ý thức được vấn đề nghiêm trọng.



- Lấy "nghiêm" làm đầu, bất kể thân sơ, có sai là phạt, nhưng ngoài nghiêm chấp pháp, phải cố gắng thể hiện sự nhân hậu của mình.

Dư Dần nghiêm nghị nói:

- Như Gia Cát Lượng chém Mã Tốc, đó là một chiêu ngự hạ cao siêu, nghiêm pháp kỷ, lại không tổn hại thanh dành của mình.



Thẩm Mặc tâm phục khẩu phục:

- Thụ giáo rồi.



Tới lượt Vương Dần, trong ba người ông ta có kiến thức cao nhất, cho nên mọi người im lặng lắng nghe ông ta nói.



- Bọn họ đều nói làm thượng cấp ra sao, vậy thuộc hạ nói làm thuộc hạ ra sao vậy.

Vương Dần thong thả nói:

- Thuộc hạ luôn nghĩ một vấn đề, đại nhân ưu tú như thế, vì sao trong mắt Từ các lão không bằng Trương Cư Chính.



- Vì bọn họ là cha con.

Thẩm Minh Thần cười hô hố, thấy không có ai hưởng ứng, xấu hổ nói:

- Điều tiết không khí mà.



Thẩm Mặc cười nói:

- Không giấu Thập Nhạc công, vấn đề này quấy nhiễu ta nhiều năm rồi, hẳn là quan nhiệm bất đồng, nhưng không có đáp án chính xác. Song ý tiên sinh hiển nhiên là vì ta không làm Từ các lão vừa ý.



Vương Dần chậm rãi gật đầu:

- Quan trọng là đại nhân ưu tú quá mức, bất kể tuổi tác, kinh nghiệm, công tích, quan hệ, cái nào cũng không thể bới móc được. Nếu thế mà không hài lòng thì Từ Giai còn muốn học sinh thế nào?



- Dạng như Trương Cư Chính còn gì nữa?

Thẩm Minh Thần lại không nhìn được nói kháy một câu.


Nhược Hạm sẽ khiến Thẩm gia triệt để tách biệt với công thương đất đai, giảm thiểu ẩn họa cho trượng phu.



Dùng giá nhỏ nhất đạt được tất cả mục đích, đó không chỉ bắt nguồn từ sự tinh minh của thương nhân, càng vì tình yêu của nàng với chồng đã hơn tất cả.



Hai phu thê đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp rồi quản gia Thẩm Nghiêm hớt hải chạy tới:

- Lão gia phu nhân mau đi xem xem, vị tiên sinh mới tới đánh gãy tay hai công tử rồi.



"Á" chiếc đũa trong tay Nhược Hạm rơi xuống đất.



- Không cần om xòm.

Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh:

- Lý tiên sinh đâu phải người không biết nặng nhẹ.



Nhược Hạm chẳng còn nghe được gì, hai mắt đó hoe, giọng nghèn nghẹn:

- Mau đưa ta đi xem.



Thẩm Nguyên vâng lời muốn dẫn phu nhân đi.



- Không được đi.

Thẩm Mặc quát.



- Lão gia, đó là cốt nhục của người ...

Nhược Hạm nước mắt lã chã, nhưng vẫn đứng lại.



- Ta đã hứa với tiên sinh, tùy tiện quản giáo, tuyệt đối không can thiệp.

Thẩm Mặc nghiêm mặt lại.



- Hai đứa nó còn nhỏ, chẳng may có bề gì...

Nhược Hạm vừa lo vừa đau lòng.



- Đánh chết chúng nó ta cũng chấp nhận.

Thẩm Mặc quét mắt qua mọi người:

- Tất cả không được can thiệp, ai cố tình phạm vào, lập tức trục xuất khỏi gia môn.



Thấy lão gia thường ngày ôn hòa như biến thành người khác, tất cả im thin thít.



- Nếu chúng nó có làm sao thì chàng hối hận cả đời đi.

Y lấy ra uy nghiêm của gia trưởng, Nhược Hạm không dám làm trái, giận dữ nói xong bỏ đi.



Bữa cơm vậy là chẳng ăn tiếp được nữa, hạ nhân đưa mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao?



- Thay quan phục cho ta.

Thẩm Mặc lau miệng nói:

- Thẩm Nguyên, chuẩn bị kiệu, lão gia tới nha môn.

Mọi người như nhận thánh chỉ, tíu tít bận rộn.