Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 773 : Tề gia (1+2+3)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Trương Phượng Khanh về tới Dương phủ thì Dương Mục đã kể hết chuyện xảy ra cho Dương Bác rồi. Cho nên khi hắn vào phòng, Dương Bác cười lớn:

- Thế nào, ta nói không sai chứ, Đại Minh làm gì có thương trường thuần túy, vẫn phải dựa vào quan trường giải quyết.



Trương Phượng Khanh nghe thế mặt biến sắc :

- Ai biết tên họ Thẩm đó đưa ra yêu cầu không tưởng tượng nổi như thế.



- Thư sinh hại nước, loại người này là thế.

Dương Mục cười lạnh:

- Buôn bán với người Mông Cổ là bán nước? Nếu không có Tấn thương chúng ta điều hòa bên trong, thiết kỵ của Yêm Đáp đã đạp chết đám binh tôm tướng cá của Đại Minh, e nửa giang sơn cũng chẳng giữ nổi.



Nghe lời vô sỉ của nhi tử, Dương Bác thấy rất khó chịu, nhưng luận điệu phổ biến của đám Tấn thương là thế, chỉ ho khan:

- Vi phu và nhị cữu của ngươi bàn việc, ngươi ra ngoài đi.

Dương Mục còn chưa hiểu chọc giận phụ thân chỗ nào, ấm ức bỏ ra ngoài.



Đợi hắn đi rồi, Trương Phương Khanh thở dài:

- Làm ăn với người Mông Cổ luôn bị người ta chỉ trích, thậm chí có người nói, người Mông Cổ sở dĩ cướp bóc nội địa là làm công cho Tấn thương, chúng ta chẳng cãi nổi, cho nên danh tiếng Tấn thương không tốt, chẳng ai muốn có dính líu quá sâu.



Dương Bác khoát tay:

- Sơn Tây nghèo khó, kiếm sống khó khăn, không làm thế kiếm đâu ra đường sống? Nếu không buôn bán với người Mông Cổ, bị hại đầu tiên là đám người đó, sao có thể vì một câu của Thẩm Giang Nam mà hại hương thân của mình? Chuyện này đừng nói tới nữa.



Kỳ thực bản thân Trương Phượng Khanh rất ghét buôn lậu với người Mông Cổ, cho rằng có thể đóng thuyền, mở xưởng kiếm tiền quang minh chính đại, không cần giữ rịt con đường bán nước kia. Nhưng Tấn thương là đám người bảo thủ nhất, suy nghĩ như hắn là dị loại, nói ra vô nghĩa.



Nghĩ thì nghĩ, vấn đề vẫn phải giải quyết, cố lấy tinh thần nói:

- Đại nhân có diệu kế gì không? Tại hạ rửa tai lắng nghe.



- Còn một người nữa giúp được ngươi, đó là Từ Giai.



- Từ các lão.

Trương Phượng Khanh cau mày:

- Vị đó tâm đen mặt dày, mỗi năm hưởng hoa hồng của chúng ta nhưng chưa từng giúp việc gì.



- Từ Hoa Đình thích danh, các ngươi tặng tiền không vô ích, và lại các ngươi đem hoa hồng đưa tới nhà ông ta ở Tùng Giang, ông ta vui vẻ giả hồ đồ.



- Vậy ý ngài là ?



- Phía Tứ Duy có phải trong phòng thiếu người hai năm rồi không?

Dương Bác đột nhiên quay sang chuyện khác.



Trương Phượng Khanh hơi ngớ ra, gật đầu:

- Vâng trong nhà đang lo liệu giúp hắn.



- Từ công có nữ nhi mới trường thành, nghe nói tài tình lẫn tướng mạo đều là hạng nhất.

Dương Bác đủng đỉnh nói:

- Tứ Duy có được lương phối này, coi như là chuyện may lớn.



- Quá hay.

Trương Phương Khanh vui mừng, nhưng nghĩ một lát lại hòi:

- Nghe nói lần tướng tám phần do Từ các lão cản trở đằng sau nên ngài mới thất bại trong gang tấc.



Khoe miệng Dương Bác giật một cái, thở hắt ra, cười lạnh:

- Từ Hoa Đình năm xưa gả cháu ruột cho cháu Nghiêm Tung có làm ảnh hưởng tới việc ông ta hạ thủ với Nghiêm Tung không?

Hiển nhiên Dương Bác chưa quên mối sỉ nhục đó, thanh toán chỉ là việc sớm muộn.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Thư phòng Thẩm phủ.



- Bộ đường, tiểu nhân cho rằng lần này Nhật Thăng Long cũng có thành ý.

Sài Thủ Lễ, lão bản của Hối Liên, vừa rồi nấp sau bình phong nghe thấy thỉnh cầu của Nhật Thăng Long, nuối tiếc nói:

- Tựa hồ không nên từ chối...



- Sài huynh.

Thẩm Mặc vẫn ôn hòa nói:

- Có một số chuyện không thể chỉ tính lợi, phải nghĩ cho đại cục.



- Vâng...

Sài Thủ Lễ còn nói gì khác được nữa.



- Yên tâm đi, ta đảm bảo, chỉ cần có chuyện phát hành bảo sao thì không thiếu phần Hối Liên được đâu.



- Vậy thì hay quá.

Sài Thù Lễ cao hứng:

- Ngàn vạn lần không thể để Nhật Thăng Long độc chiếm, nếu không Hối Liên vĩnh viễn không ngóc đầu lên đươc.



Thẩm Mặc thầm than :" Tầm nhìn lòng dạ Sài Thủ Lễ thua họ Trương kia một bậc."



Lúc này Thẩm Minh Thần đi vào, Sài Thủ Lễ thức thời cáo lui, Thẩm Minh Thần nói:

- Đại nhân, đám người kia định cắm trại bên ngoài đấy.



Dư Dần cười khổ:

- Thế này còn ra thể thống gì nữa?



- Kẻ khác còn dễ nói, đám tông thất kia không thể đuổi được.

Thẩm Mặc day trán khổ não nói.



Y là lễ bộ thượng thư, đáng lẽ trước cổng phải người ngựa thưa thớt mới phái, hiện giờ đông đúc như thế vì Tông Thất điều lệ.



- Tại hạ bảo bọn họ rồi, việc này Từ các lão nói mới có tác dụng, nhưng bọn họ bảo, Từ các lão đã hơn nửa tháng không về nhà.

Thẩm Minh Thần cười mắng:

- Ông ta trốn trong Tử Cấm Thành không dám ra, nhưng lại lấy đại nhân làm lá chắn.


Lý Thành Lương mặt trắng bệch, thầm nghĩ "Ta lắm mồm làm cái gì? Còn chuyện gì khó hơn dạy dỗ nhi tử lãnh đạo không?



- Hôm nay nhìn thấy Nhữ Khế ta hiểu ra.

Nhưng Thẩm Mặc chẳng hiểu cho tâm tình của hắn, cứ nói:

- Đạo cao một thước ma cao một trượng, phải có cao nhân như huynh mới hàng phục được hai thằng yêu nghiệt này. Thương thay lòng cha mẹ thiên hạ, huynh giúp ta nhé.



Lý Thành Lương còn nói gì được nữa:

- Chỉ sợ làm đại nhân thất vọng.



- Chúng đã thế rồi, chẳng thể thất vọng hơn.

Thẩm Mặc thở dài:

- Đều trách ta lúc còn nhỏ chiều quen rồi, giờ hối cũng không kịp. Huynh cứ yên tâm, tùy ý trách phạt hai đứa nó, ta và phu nhân tuyệt đối không nói gì.



Lý Thành Lương luôn mồm nói không dám, nhận lấy công việc khổ sai này.



Giải quyết được khó khăn, Thẩm Mặc cười toe toét về hậu viện kẻ với vợ, Nhược Hạm thương con nói:

- Chàng nói người kia đánh được năm thị vệ của chúng ta, con mình non nớt thế sao chịu được?



-Suốt ngày nàng trách ta quản giáo không nghiêm, ta tìm người quản nàng lại thương con.

Thẩm Mặc vừa ngâm chân vừa nói:

- Hay là nàng mời cao nhân khác đi, dù sao ta ngủ thư phòng quen rồi.



- Ai dám để đại lão gia ngủ thư phòng?

Nhược Hạm ngồi xuống rửa chân cho y:

- Thiếp chỉ nói một câu tức giận, chàng lại coi là thật, bảo đám hạ nhân nhìn thiếp thế nào.



- Được, được, do ta dạy con không nghiêm không có mặt mũi nào gặp phu nhân, được chưa?

Thẩm Mặc cười nịnh:

- Lát nữa nàng xoa bóp một chút, mấy hôm nay không ngủ ngon, toàn thân nhứt mỏi.



Nhược Hạm lườm y một cái lau sạch chân, bảo y nằm lên giường, xoa bóp vài cái nhớ ra:

- Còn chuyện này, Tằng đại nhân khi nào được bình xét lại? Có tin chuẩn chưa?



Thẩm Mặc vốn đang thoải mái nghe thế quay người lại:

- Ta đang không biết nói với Nhu Nương ra sao đây, trong danh sách xét lại, không có danh húy Tằng đại nhân.



- Hay là ở lần sau?



- Không có đâu, lần sau là những người còn sống.

Thẩm Mặc khoanh chân nói:

- Nguyên do chuyện này khó nói rõ với nàng được, tóm lại rất rắc rối.



- Có gì mà rắc rối chứ?

Nhược Hạm không hiểu:

- Người năm xưa chết cả rồi, xét lại cho Tằng đại nhân thì ngại gì tới ai.



- Ài, phụ đạo nhân gia không hiểu đâu.

Thẩm Mặc thở dài:

- Chuyện này liên quan tới quốc sách, nói tới sáng cũng chưa hết, thôi, đi ngủ, đi ngủ.

Liền kéo chăn che lấy người.



- Vậy Nhu Nương thì sao? Muội ấy đang ngày đêm mong ngóng đấy.



- Nàng nói giúp ta đi, bảo Nhu Nương đừng sốt ruột.

Thẩm Mặc thở dài:

- Nhưng đừng nói hết hi vọng, ai biết có biến số không..

Nói xong nhắm mắt lại.



Thấy y giả chết, Nhược Hạm đành tắt đèn đi ngủ.



~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc sở dĩ nhận lệnh xong không đi nhậm chức ngay vì đây là bước trọng yếu trong kiếp sống quan trường của y, cần phải cẩn thận.



Tuổi gần 30, đình thôi toàn phiếu thông qua, lại ngồi lên vị trí lễ bộ thượng thư được coi là đại học sĩ dự bị, điều nào cũng khiến làm người ta thành tiêu điểm chú ý, huống chi còn dồn hết lên cả một người.



Còn có một nhân tố bất lợi nữa, Thẩm Mặc làm quan không ngắn, công tích rất lớn, thời gian ở kinh lại quá ngắn, nên kinh quan mặc dù như nghe sấm nổ bên tai, nhưng chưa đích thân nhìn thấy, cho nên không biết bao cặp mắt đang theo dõi tò mò, thậm chí đợi y làm trò cười.



Lúc này mỗi một lời nói hành động của y bất kể xấu tốt đều bị thổi phồng lên vô số lần, thành ấn tượng đầu tiên cho những kẻ "nhìn thấy mới coi là thật" kia.



Quan trường, nói tới cùng là chú trọng cái hình tượng, đại đa số thường khó có cơ hội thâm giao, cho nên ấn tượng đầu tiên thường là ấn tượng cuối cùng; mà dù có cơ hội thâm giao, muốn thay đổi ấn tượng ban đầu phải nỗ lực ấp chục lần.

Một khi đi nhầm một bước ấn tượng "chỉ có danh hão", sẽ là đả kích nặng nề với y.



Cho nên hiện giờ mỗi bước đi của y phải qua suy nghĩ kỹ càng cùng mấy vị mưu sĩ. Ví dụ hợp tác với Nhật Thăng Long, nhìn từ góc độ sâu xa thì có lợi, nhưng nếu để truyền ra ngoài, hình tượng với Thẩm Mặc chỉ hại chứ không có lợi...

Một là Tấn thương thanh danh không tốt, nên vạch rõ giới hạn. Hai mới lên chức, nếu dính líu tới vấn đề tiền bạc, bị người ta coi khinh.



Cho nên Thẩm Mặc mới dùng lý do đường hoàng không nhận thỉnh cầu hợp tác của Nhật Thăng Long, cấp ẩn tượng lấy quốc gia làm trọng cho người ta.

Đồng thời để lại đường thương lượng cho sau này.



Một cuộc gặp nho nhỏ đã phải tốn tâm tư như thế, công khai nhậm chức phải chú trọng ra sao càng khỏi phải nói.



Kín đáo là khẩu quyết quan vận lâu dài, càng là tân quan, càng lúc được mọi người chú ý càng không thể quên.



Nhưng y làm không hoàn mỹ, vì không che dấu tốt hành tung, cho nên đám tông thất mò tới cửa, chặn kín nhà y, hơn một trăm người ở ngoài ân uống trò chuyện, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt của người trong phủ, đồng thời thành trò cười cho đồng liêu.



Đám người này có chút đụng chạm là xảy ra xung đột, biện pháp ứng phó tốt nhất là né tránh. Không thấy Từ các lão, Nghiêm các lão đều lấy nội các làm nhà đó sao, vừa có ấn tượng chăm chỉ với hoàng đế, vừa tránh được rắc rối.



Mặc dù y không thể trốn vào trong cung, nhưng nếu dự kiến sớm trốn ra trang viên cung có thể tránh được cục diện hôm nay.