Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 774 : Tân quan thượng nhiệm (3-4)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Cao Diệu sở dĩ không nể mặt hoàng thượng không phải là vì ăn gan báo tim gấu mà vì chế độ tài chính Đại Minh cho phép. Tiền của hộ bộ thuộc về triều đình, hoàng đế không có quyền sử dụng, muốn dùng phải qua hộ bộ và nội các tầng tầng phê duyệt, còn phải nói rõ mục đích sử dụng cùng kỳ hạn phải trả.



Vì thế Cao Diệu không duyệt là hợp pháp, còn về phần ông ta dám làm thế, hiển nhiên không phải ông ta có một mình..



Long Khánh tuy hơi tầm thường, nhưng đầu óc tuyệt đối không có vấn đề, nguyên nhân hắn xin tiền hộ bộ là vì nội khố chẳng còn lại xu nào.



Thu nhập hoàng gia chủ yếu tới từ ngành kinh doanh độc quyền mỏ quặng, muối. Nhưng cùng với tư doanh Đại Minh phát triển bùng nổ, sản nghiệp trong cung dần đi xuống, thêm vào cắt xẻo, ăn chặn ngân lượng đưa vào nội khố đã sụt giảm nhiều.

*** nội khố: Kho tàng đại nội.



Vốn nội khố còn cho tích góp, nhưng cha hắn rất biết tiêu tiền nên chẳng còn xu nào, còn thường xuyên đòi tiền hộ bộ. Gia Tĩnh đế quyền uy lớn, hộ bộ đa phần ngoan ngoãn cấp tiền ...



Giờ tân đế mới đăng cơ đã đòi tiền hộ bộ, Cao Diệu và Từ Giai hợp kế, không thể mở tiền lệ, kiên quyết từ chối, tránh hoàng đế quen đòi tiền triều đình.



Long Khanh bực lắm, thời còn tiềm đế hắn sống khó khăn, các vương phi gần như chẳng có chút trang sức nào ra hồn. Giờ lên làm hoàng đế, hắn thấy mình phải bồi thường cho các nàng, ai ngờ nội khố trống rỗng, ngoại đình không cho.



Giờ trong hậu cung đều biết hoàng thượng sắp có thưởng, hắn lại kiếm không ra, chẳng phải mất hết tôn nghiêm? Cho nên Long Khánh viết dụ lệnh với ngữ khí thỉnh cầu,mong bộ đường đại nhân nể mặt.



- Cao bộ đường mềm lòng định phê.

Ân Sĩ Chiêm cười khổ:

- Ai ngờ bị đám ngôn quan biết, cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn đó giờ có việc làm rồi, đồng loạt dâng tấu, ngôn tử nghiêm khắc chỉ trích hoàng thượng, nói xa xỉ lãng phí là hành vi sai lầm, còn liên hệ mua châu báu với việc mất nước.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta cũng có xem qua bản tấu một ngự sử tên Chiêm Ngưỡng Tí, kẻ này năm ngoái mới đỗ tiến sĩ đã dám cao giọng giáo huấn hoàng thượng, có thể thấy đám ngự sử bây giờ không còn coi ai ra gì.



Ân Sĩ Chiêm than thở:

- Đại nhân nói đúng, đám ngự sử ngôn quan gì ngông nghênh vô cùng, đại thần nội các cũng không chọc vào nổi, hoàng thượng nhẫn nhịn không nhắc tới chuyện châu báu nữa... Ài, đám ngôn quan đó là hạng không biết thương xót, chúng ta nếu tổ chức hai nghi lễ này quá phô trương, thế nào cũng thành ma dưới đao của bọn chúng...



- Nhưng không thể làm đơn giản được.

Lang trung Nghi chế ti nhịn không được nói:

- Thiếu Tông ba có biết kinh diên và sắc phong liên quan tới bao nhiêu nha môn không?



- Mười mấy nha môn.

Ân Sĩ Chiêm đáp thay:

- Muốn hoàn thành đại lễ này cần nội ngoại đình hợp sức, Hồng Lư tự, Trực Điện giám, Thượng Y giám, Chung Cổ ti đều tham gia.



- Bao nhiêu người đang mong ngóng hai đại lễ này.

Lang trung kia nói tiếp:

- Chúng ta không thể để bọn họ mất hết hi vọng, như thế chẳng phải đắc tội hết với họ sao?

Hắn nói quá rõ rồi, đám người kia đang hi vọng kiếm chác chút đỉnh trong chuyện này, lễ bộ chỉ là nơi định ra kế hoạch, cần gì phải gánh trách nhiệm cho kẻ khác.



- Nhưng nó chắc chắn không được thông qua.

Ân Sĩ Chiêm là người thực tế:

- Kế hoạch báo lên sẽ bị nội các bác bỏ, bắt chúng ta nghĩ biện pháp.



- Chưa báo lên sao đã biết bị bác bỏ.

Lang trung kia nói rất vô trách nhiệm:

- Lễ bộ chỉ cần dự toán đúng quy chế là được, tiết kiệm tiền ra sao là của hộ bộ, không liên quan tới chúng ta.



Mấy người kia đều thấy hắn nói đúng, nhưng Ân Sĩ Chiêm phản đối:

- Vậy đám ngôn quan thì sao, nếu chúng nói bộ đường không biết tiết kiệm, lãng phí vô độ thì làm thế nào?



Lang trung kia tịt ngòi.



- Các vị nói đều có lý.

Thẩm Mặc suy nghĩ rồi nói:

- Thế này đi mọi người đưa ra 4 loại dự toán, nếu trọn vẹn thì làm thế nào, rồi giảm ba phần, giảm một nửa, thậm chí giảm còn ba phần thì sao? Ta biết công tác có hơi nặng, coi như khảo nghiệm chư vị, ba ngày sau ta muốn thấy báo cáo.



- Ba ngày tuy hơi eo hẹp, nhưng vẫn có thể làm được.

Ân Sĩ Chiêm hỏi:

- Nhưng không biết vì sao bộ đường cần nhiều thế.



Thẩm Mặc cười khẽ:

- Chỉ cần các vị chịu khó làm ra mấy phương án, như thế lựa chọn cái nào thì thuộc về hộ bộ rồi. Ân đại nhân không cần lo ngôn quan nói chúng ta lãng phí, Hạ đại nhân cũng không cần lo chúng ta đắc tội với người trong cung.



- Đại nhân anh minh.

Mọi người thầm nghĩ :" Thẩm bộ đường giáo hoạt đúng như truyền thuyết, xem ra sau này chúng ta bớt được không ít khổ cực."



Mặc dù hộ bộ công việc ít nhất trong lục bộ, nhưng khi Thẩm Mặc hoàn thành giao tiếp thì đã là lúc lên đèn.



Về nhà, Thẩm Mặc đi thăm Lý Thành Lương trước:

- Hai thằng tiểu tử thối không gây phiền phức cho tiên sinh chứ?



- Đại nhân yên tâm, không có đâu.



- Bọn chúng có cố gắng không?
- Đám nô tài này vô dụng, bảo chúng ngồi cũng không dám.



Thẩm Mặc đành ngồi xuống, Long Khánh tâm tình rất tốt, múa đũa như bay, ăn thống khoái, một lúc sau vỗ bụng khoai khoái:

- Người ta nói trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa, trẫm nói ruột lừa là ngon nhất.



Mạnh Xung nịnh bợ:

- Vạn tuế gia sở hữu bốn biển, muốn ăn ruột lừa có gì mà khó? Sau này bọn nô tài thường làm cho người là được.



Long Khánh lắc đâu:

- Bỏ đi, trong cung không ăn thịt lừa, vì một món ăn mà giết cả con lừa, thật lãng phí.



- Hoàng thượng tiết kiệm là phúc của vạn dân, nhưng một con lừa có đáng mấy đồng.

Mạnh Xung lau nước mắt:

- Người ta nói người có cả thiên hạ, nhưng muốn ăn bữa ruột lừa cũng phải cân nhắc, nếu để bách tính biết được, sẽ nói bọn nô tài hầu hạ không tốt, để người chịu ủy khuất.



Thấy hoàng đế đặc đũa xuống, Thẩm Mặc cũng sớm bỏ bát rồi, nghe thấy Mạnh Xung nói tới "ủy khuất" y hiểu ngay, té ra đang bất bình thay hoàng đế, nhưng vẫn im lặng.



Mạnh Xung lải nhải không thôi:

- Vạn tuế làm hoàng thượng thật chua xót, nội khố trống rỗng, muốn mua cho các nương nương chút trang sức còn phải xin hộ bộ. Thẩm bộ đường, không phải nô gia lắm mồm, chủ nhân tiết kiệm như thế, có đốt đuốc cũng chẳng tìm được, ngoại quan các vị làm ăn kiểu gì thế? Còn nể mặt chủ nhân nữa không.



- Mạnh Xung đùng nói nữa.

Long Khánh bày ra bộ mặt ảm đạm:

- Triều đình cũng có chỗ khó, trẫm hiểu mà, Giang Nam đừng để trong lòng.



Thẩm Mặc nghĩ :" Vậy kêu ta tới đây làm gì?" Nhưng mặt vẫn tỏ ra thương cảm:

- Bệ hạ đúng là bị ủy khuất rồi, chút bạc này thực chẳng nhiều.



- Hừ, vậy phiền Thẩm đại nhân nói với bọn họ mau mau nhận sai với chủ nhân, cấp tiền tới đi.

Mạnh Xung nói ngay.



- Ta đi không thích hợp, như thế người khác đều thành kẻ ác, ta thành kẻ tốt rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Kỳ thực hoàng thượng trách sai Từ các lão rồi, qua một thời gian nhất định sẽ gửi tiền tới.

Hoàng đế bị ngôn quan chửi thành ra như thế, nhất định Từ Giai sẽ an ủi một chút, đương nhiên phải qua sóng gió hẵng nói.



Thấy y nói chắc chắn như thế , Mạnh Xung hơi líu lưỡi:

- Vậy lần sau thì sao? Chỉ cần hộ bộ luôn thắt chặt tài chính, chẳng lẽ hoàng thượng lần nào cũng sẽ bị gạt ngoài cửa.



Long Khánh gật đầu:

- Giang Nam có cách gì hay không?



- Ý Mạnh công công là?

Thẩm Mặc đá bóng lại, hiển nhiên hoàng đế và thái giám đã tính mưu, chỉ đợi y lọt bẫy.



- Nô gia cho rằng, chẳng gì thoải mái bằng tiêu tiền trong túi mình.

Khuôn mặt phì nộn của Mạnh Xung đầy vẻ tham lam:

- Chỉ cần nội khố đầy lên, hoàng thượng có thể tiêu tiền tùy tiện một chút.



- Sao có thể làm được?



- Cái này phải thỉnh giáo Thẩm đại nhân rồi.

Mạnh Xung cuối cùng nói ra mục đích:

- Nghe nói ở đông nam ngài có mỹ danh "thần tài", động vào đâu cũng thành vàng, hay là nghĩ cách để trong cung .. À không kiếm chút tiền cho hoàng thượng?



Thẩm Mặc nhìn Long Khánh, thấy hắn nhìn mình đầy kỳ vọng, cười méo xẹo:

- Nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu kẻ sẽ đàn hặc thần.



- Người ở đây trẫm đều tin cậy được, ai dám nói ra ngoài?

Long Khánh vỗ ngực nói.



- Được được, chuyện này cần tính kế lâu dài, để vi thần nghĩ cách rồi báo với hoàng thượng.



- Tranh thủ thời gian nhé.

Hoàng đế dặn:

- Ngoài ra phía chỗ Từ các lão phải thúc giục một chút, nếu không ai biết bao giờ mới có thể cấp tiền.



- Thần tuân chỉ.

Thẩm Mặc đành nhận lời.



Lúc này Long Khánh ăn no xong mỏi mệt, có vẻ muốn ngủ, Thẩm Mặc định cáo lui thì hắn giữ lại:

- Còn chuyện sắc phong thái tử, khanh thương lượng với bọn họ một chút đi, đỡ phải đi chuyến nữa.



Thẩm Mặc tức đừng hỏi.